Monday, January 7, 2013


KARA

NHÀ CHÒI KARA
TUL

                


            Thờì gian trở lại cùng với con dốc hiện ra  trước mặt , nắng vàng biển xanh , con đường đi vào ruộng  thơm mùi ngô non , những bắp ngô vỏ mỏng , tóc vàng hình ảnh của những ngày bé thơ ôm trái ngô trong tay à ơi , râu ngô nâu vàng thắt bím bằng một sơi nơ hồng .  Thiếu nữ lúc đó còn nhỏ lắm , không có búp bế chơi , đã hình dung những trái ngô như thế......nàng bước đi mỉm cười với những búp bế xanh biếc tóc phất phơ trong nắng.
          Chàng thanh niên dáng người khoẻ mạnh , tầm thước , những bắp thịt trên cánh tay nâu đỏ , săn chắc ,  bàn tay vuông , có chỉ may mắn ,có hai ngón để dài  ,chơi đàn guitar . Chàng  là guitarist  trong  ban nhạc trẻ của  Đại Học Đà Lạt.   Người thanh niên còn có tài  sáng tác những ca khúc riêng cho nhóm, chàng đã từng muốn nàng song ca với mình nhưng thiếu nữ chỉ nghêu ngao theo cho vui ,  nàng không có khiếu  về âm nhạc , cũng không có gịong để thành "ca sĩ" , hát với  nàng sao  quá khó , nàng chỉ thích nghe chàng đàn những bản classic khi hai người bên nhau. 
          ......gíó lay từng ngọn sóng 
                gío miên man vào hồn 
                tình mình như con sóng  
                milky and sugar....
          ...................Và đã cho nhau từng phút giây êm đềm 
                             em ơi , một chiều ngọn sóng phũ phàng 
                             em ơi , một chiều còn giấc mơ tàn
                 Ta sẽ về Nha Trang 
                 sống bên nhau một ngày
                 lòng người như con sóng 
                 milky and sugar....
          Đó là bản nhạc chàng  đã viết và tập cho nàng hát. Hai người nghêu ngao cùng với tiếng guitar  phừng phừng xen lẫn những tiếng đập tay của chàng vào thùng đàn khi tiếng nhạc lên cao như  ngọn sóng xô lên  bờ  bãi , để lại  bọt trắng xoá ,   như tình yêu ập đến muôn ngàn  nụ hôn  ngọt ngào  ........như tên gọi âu yếm Milky and Sugar.
          Từ sáng sớm khi mặt trời vừa mọc họ đã chạy ra biển , hai người  bơi lội bên nhau   , chàng thanh niên vùng biển thuần thục trên sóng như một loài cá , còn thiếu nữ rụt rè hon , nàng thấy mình như những bọt nước loang loáng ánh mặt trời . Khi nắng  gần lên cao , họ trở về cùng  đi lên rẫy .  Quần áo trên người đã bắt đầu khô khi  lên tới khu rừng trên đồi , những thửa vườn  của gia đình chàng hiện ra vòng quanh chân đồi như những mảnh khăn tay vàng , xanh, nâu, dỏ,  lẫn lộn , ở dưới tầm mắt.  Trước mặt nàng một căn nhà chòi được treo trên một cây cổ thụ lớn . Chàng chỉ lên đó và hỏi:

                                               

          _  nhà Kara đó, dám lên không?
          _ ô....  đẹp quá..!!! Kara ! Kara ! còn ước gì hơn thế nữa?
          Thiếu nữ  nhớ tới người đàn ông có tên Kara , người mà nàng đã nhìn thấy ngày đầu tiên khi mới tới đây nghỉ hè . Người đàn ông chỉ nhìn nàng không nói một câu dù nàng cố tình muốn làm quen , bắt chuyện . Ông  là người đồng bào Thương , dáng   gầy , cao , khuôn mặt xương xẩu gân guốc, trên đôi môi mỏng như hai sợi chỉ ,màu đen nứt nẻ,  không lúc nào thiếu cái dọc tẩu  phì phèo  thuốc lá, đôi mắt lờ đờ không chú tâm nhìn bất cứ ai . Người thanh niên cho biết gấn như chẳng bao giờ Kara muốn xuống phố , ông chỉ quanh quẩn bên những nương rẫy , vườn tược của gia đình mà thôi. 
           Khi hai người  lên  tới nhà chòi  , thiếu nữ  nhìn xuống những bậc thang được bện bằng dây thừng thả lỏng từ cột nhà  xuống  dất, nàng không ngờ mình đã phiên lưu , khá xa và khá cao ,   như  bay vào một cõi rất khác và rất trâm lặng.Người thanh niên  nhìn nàng , đôi má nàng đỏ au  , mới có vài  ngày giang nắng ,trông  nàng đã như một thiếu nữ  khoẻ mạnh, trên nương rẫy .
            Đẩy cánh cửa bằng tre , căn nhà hiện ra mát rượi và xinh xắn. Phần lớn cấu trúc đều bằng phên nứa , trừ những cây cột chính  bằng tre lồ ô ( một loại tre có thân rấr dài và to ). Những cột kèo trong nhà , cũng như cửa chính và hai cửa sổ nhỏ được bện thắt và nối kết bằng những sợi dây thừng , những mấu chốt được khéo léo  dấu kỹ  như  những hoa văn trang trí  một cách tinh xảo , nghệ thuật. Thiếu nữ không ngờ người đàn ông trông ngu ngơ đó lại  tạo  được một tuyệt tác ở chốn cheo leo này.

                              .

            Nhà Kara không lớn lắm . cũng không quá nhỏ , toàn thể vừa đủ cho sinh hoạt của một người, trong nhà gọn gàng sạch sẽ , có những kệ bằng tre trên vách treo đủ thứ theo từng loại . Góc bếp với một kệ nhỏ đựng đồ ăn , góc treo quần áo , góc âm nhạc có cây đàn bàu và một ngọn sáo , góc học tập có những dụng cụ , tranh ảnh  ...toàn thể hiện ra trước mắt gọn gàng có tổ chức hẳn hoi . Sự ấm cúng lan toả theo từng vật thể chỗ này chỗ kia , thiếu nữ nghĩ đây không phải là một người tầm thường như vẻ bề ngoài của ông ta muốn phô thấy.

                                                      

Khi người thanh niên nằm xuống tấm sàn mát lạnh bằng tre, nhẵn thín , thiếu nữ cũng nằm xuống bên cạnh . Thế giới lúc này chỉ có hai người , gío hiu hiu trên cánh đồng  và trong rừng cây . thiếu nữ nhìn thấy cánh diều bay ngoài cửa sổ, cánh diều màu đõ pha những đường kẻ tím và những tua chung quanh màu nâu phất phới trong gió , nàng nói với người thanh niên :
           - có cánh diều đỏ ngoài kia....
người thanh niên  đáp khi chìm vào giấc ngủ:
           _như vậy là  Kara sắp về ...
thiếu nữ nghe thế  liền ngồi  dậy, nàng thấy người đàn ông  với con diều đỏ , hồn nhiên như một trẻ thơ , ông cài cánh diều bên ngoài mái hiên ,   vài phút sau Kara đẩy cửa bước vào , người thanh niên vẫn ngủ , ông ta hỏi.:
           _ ăn gì chưa?
giọng lơ lớ nhưng thiếu nữ vẫn hiẻu ông ta nói gì,  nàng đáp:
            _ cám ơn Kara 
tự dưng cái khuôn mặt khắc khổ xương xẩu đó toát ra một  vẻ hiền lành chân thật , Kara nói:
             _ ăn cơm không?
Thiếu nữ ngập ngừng thì Kara tiếp :
              _ cơm có đây , chờ nó dậy rồi ăn .
Nói xong , ông ta đi vào góc bếp soạn ra những cá khô , cà muối ,dưa leo, thịnh soạn trên một cái khay nhựa đã cũ nhưng sạch sẽ . Rồi Kara leo thoăn thoắt xuống đất , tới góc  bếp xếp bằng những viên gạch và đá kiên cố , giờ thiếu nữ mới  nhớ ra, nàng  đã thấy có khói lan toả từ đó , khi  mới tới đây.  Vài phút sau Kara đem lên mấy ống tre  cháy đen , thiếu nữ không ngờ trong những ống tre đó là những hạt cơm  lúa mới vừa chín   Khi mâm cơm đã sẵn sàng , thiếu nữ nói :
             _ Kara ăn trước đi , "nó "còn ngủ đừng đợi . 
Kara lắc đầu , ông lấy thuốc ra hút , không nói không rằng ông leo xuống đất và mất hút, cánh diều đỏ cũng bay theo.  Người thanh niên dường như ngửi thấy mùi cơm   lúa mới , chàng tnh ngủ , hít hà , ngồi dậy , chàng biết Kara đã về làm bữa cơm này , rồi đi . Thiếu nữ nói đã mời Kara ăn trước nhưng ông từ chối. hai người bắt đầu ăn ngon lành , chưa bao giờ thiếu nữ có bữa cơm ngon như thế.
             Chiều tà dần buông trên  nương rẫy , hai người lặng thinh  trong căn chòi của Kara, cùng   nhìn xuống chân đồi , quá tầm mắt lại là biển chập chùng xanh biếc,  hạnh phúc chỉ cần có thế.  Lát sau , thiếu nữ bỗng cảm thấy mình mong ngóng Kara hơn hết , sao ông vẫn chưa về? 
              Người thanh niên nói :
             _ chúng ta phải về thôi , nhà cũng khá xa ,  đừng đợi tối .
 Rồi hai người thu dọn gọn ghẻ và"xuống núi" vẫn không thấy bóng Kara đâu , thiếu nữ thắc mắc . Người thanh niên cũng không biét giải thích thế nào để thiếu nữ yên tâm . Chàng chỉ nói :
            _ Kara không bao giờ  đi xa , nó sẽ về trễ một chút , nó  muốn lánh mặt cho mình tự do......

            Đêm đó thiếu nữ ngủ trong căn phòng ở tầng hai , nàng nghĩ chắc giờ này Kara đã trở về nhà chòi và sẽ rất hài lòng vì tất cả đã được gìn giữ sạch sẽ , tươm tất như cũ .  Người thanh niên lên phòng đọc sách trên sân thượng tới khuya và ngủ luôn ở đó. Chàng giữ ý cho nàng vì mẹ luôn dòm ngó hai đứa .  Mùa hè chàng thường lên sân thượng ,-chàng muốn được một mình như Kara  trong căn chòi  trên cây -  chàng thường   có cảm hứng để  sáng tác khi một mình.   Đêm đó  chàng đã viết "my woman " khi sáng ra chàng định đàn bản nhạc cho thiếu nữ nghe thì bỗng dưng nàng  òa khóc ....
           _ Người ta vừa tìm thấy  Kara nằm chết bên bờ suối ........ Kara cứ   tưởng mình sẽ ngủ lại   nhà chòi đó  !!!!!!

                                   

            VA  JAN 05/2013
      

             

No comments: