Monday, March 18, 2013

Nắng thu Hà Nội- Nguyễn Biên Thùy


Nắng thu Hà Nội

Hà Nội chỉ đẹp nhất khi đơn giản là chính nó trong nắng thu và mùi hoa sữa, vậy thôi!

Nguyễn Miền Biên Thùy
Chỉ có ở Hà Nội, nắng thu mới đúng với tên gọi. Nắng thu không rực rỡ, cũng không nhạt nhòa hay chói chang, không ảm đạm hay bỏng rát cũng không lạnh lẽo, không gào thét, không câm lặng, không dữ dội, không dịu êm và không vui tột đỉnh nhưng cũng chẳng buồn não nề. Nắng thu là vậy, chẳng có một thái cực cố định hay cụ thể nào, cứ bình thản như cuộc đời vẫn thế.
Bởi vì thế này, thu thường buồn man mác còn nắng lại hân hoan, nên nắng và thu khi gặp nhau lại cứ cố co kéo đối phương về phía mình nhưng chẳng thể giận dỗi mà không chơi với nhau. Thiên nhiên vốn không chỉ đẹp mà là quá đẹp! Thiên nhiên lại thường không có chữ "đành" hay chữ "buộc". Chỉ có con người mới đem chữ "đành" để "buộc" vào mình thôi. Thế nên nắng và thu kết hợp với nhau một cách hài hoà, yên bình nhất có thể. Nắng thu đẹp theo cách như vậy đấy.
Những vệt nắng ấy cứ chạy nhảy mãi qua vô số toà nhà cao thấp, lệch lạc nhau hay những hàng cây, con phố dài ngắn vô định để chơi trò đuổi bắt với con người. Chạm vào người này một ít hay bao phủ lấy người kia. Kiểu gì thì nắng ấy cũng tìm ra bạn nhanh thôi. Chỉ trừ khi bạn ở trong bốn bức tường vô cảm hay bốn tấm kính chắn của ô tô. Nhưng bạn lại chẳng thể ở mãi trong đó đâu. Dù bạn có tránh né hay thèm khát thì nắng ấy cũng chỉ có khoảng thời gian nhất định để tồn tại.
Người ta luôn tự huyễn hoặc bản thân là có thể giữ được nắng trong tay. Hoặc giả là nắng cố tình đánh lừa người ta như vậy bởi đúng là dễ thật, giơ bàn tay ra trước nắng là được thôi. Nhưng những thứ có được một cách dễ ợt thì cũng dễ đánh mất nhất. Hoặc giả là những thứ "cố tình" đến một cách dễ ợt lại chính là thứ độc ác, dã man nhất khi bỏ đi. Và thế là sẽ có khối người ngẩn ngơ nhận ra sai lầm của mình, để rồi lại tìm thấy một điều ngược lại, một chân lý rằng "không phải nắng mà là mưa mới giữ được ở trong tay nhưng cũng chẳng bao giờ giữ được mãi mãi".
Dẫu sao thì nắng thu cũng đang tràn ngập trên khắp các toà nhà, hàng cây, con phố của Hà Nội, cả những nơi xa hoa, lộng lẫy nhất và những nơi hoang tàn đổ nát nhất... Hà Nội đã 1002 tuổi rồi. Ấy thế mà đôi khi cứ cảm thấy Hà Nội bị bắt phải mặc một chiếc áo quá rộng, quá màu mè, quá phô trương, và nó tự dưng trở nên ngô nghê quá đỗi, ngô nghê gấp nghìn lần cái tuổi 1002 ấy.
Hà Nội chỉ đẹp nhất khi đơn giản là chính nó trong nắng thu và mùi hoa sữa, vậy thôi!



MC Biên Thùy và góc quá khứ

'Có nhiều cách kể chuyện hơn là làm bánh hay làm tình'. Việc sợ mất quá khứ là vô nghĩa, sẽ có những thứ đẹp đẽ hơn thay thế.

Nguyễn Miền Biên Thùy
"Có nhiều cách kể chuyện hơn là làm bánh hay làm tình". Mọi người cứ hay hỏi tôi về câu này có ý nghĩa gì, sao lại phải có "làm tình". Vì ngay cả việc đó và việc ăn (làm bánh) - hai việc quan trọng nhất và ý nghĩa nhất của con người, cũng không phong phú và thú vị bằng việc kể chuyện. Người ta kể chuyện ngay cả lúc làm bánh và làm tình đấy thôi! Thế nên, chả có gì là nhạy cảm hay suy diễn cả, hãy để tôi dùng câu đó một cách vô tư trong những câu chuyện của tôi. Thế nhé!
Câu chuyện ngày hôm nay của tôi bắt đầu từ lúc mở lại chiếc máy tính cũ. Quá khứ là gì nhỉ? Quá khứ là những thứ đã qua, có thể làm ta bật khóc như một đứa trẻ và bật cười như một kẻ điên. Có một người bạn nói với tôi rằng người hạnh phúc là người biết bỏ qua quá khứ, không nghĩ đến tương lai mà chỉ sống cho hiện tại. Bạn cũng bảo với tôi rằng tôi không hạnh phúc vì mặc dù tôi sống cho hiện tại và không nghĩ đến tương lai nhưng tôi lại không thể bỏ qua quá khứ. Đúng vậy! Bởi quá khứ với tôi luôn là những điều đẹp đẽ. Chả ai lại đi vứt bỏ những thứ đẹp đẽ bao giờ.
Vậy mà, bạn của tôi ơi, bây giờ thì tôi đã hiểu rồi. Rõ ràng là những điều đẹp đẽ thông thường sẽ mang lại hạnh phúc nhưng nếu chúng thuộc về quá khứ thì chỉ làm ta nhói đau vì chúng không còn ở thời hiện tại. Có vẻ như càng lớn thì những thứ được coi là đẹp đẽ càng ít đi. Thế nên xu hướng lưu giữ quá khứ đẹp là tất yếu. Người ta sợ sau này chẳng có gì là đẹp nữa. Vì sao? Vì thực ra con người luôn sống trong sợ hãi. Sợ hãi là thứ trừu tượng và nó cần được cụ thể hóa tại một thời điểm nhất định. Lúc thì người ta sợ cái này, lúc lại sợ cái khác, chẳng bao giờ hết sợ. Nếu như có ai đó tự tin nói rằng không sợ gì thì có nghĩa là người ta sợ chính mình.
Điều thú vị ở chỗ, chẳng có gì đáng sợ cả. Nhưng người ta chỉ kịp nhận ra điều đó ở khoảng giữa khi vừa vượt qua nỗi sợ này để tiếp tục đến với nỗi sợ khác mà thôi. Vì vậy, việc sợ mất quá khứ là vô nghĩa, sẽ có những thứ đẹp đẽ hơn thay thế. Chắc chắn là hơn...


No comments: