Ngày em "trôi vào đời " hay trườn ra từ trong lòng mẹ đã thật dễ dàng vì em không có tay , em trơn tru không vướng mắc. Mẹ yếu lắm,thiếp đi . Em được săn sóc, tắm rửa đúng thủ tục , quấn tã đầy đủ , lịch sự và ấm áp để chính thức làm người . Em đã được nằm bên cạnh mẹ ,chỉ trong chốc lát thôi vì mẹ vẫn còn mê man , em được bú sữa một chút xíu không phải từ vú mẹ mà từ một bình nhỏ xíu có cái ti y hệt núm vú . Em biết nhà em quá nghèo , em thương mẹ đã mang thai trong cảnh thiếu thốn vì thế mẹ kiệt sức. Em nhìn thấy bố cũng chẳng khoẻ hơn là mấy , nhưng dù sao bố cũng là người đàn ông trụ cột trong nhà nên bố phải tìm cách đứng vững trên dôi chân mình để gia đình được tồn tại. Em biết có cái gì đó không ổn hay nặng hơn là sự bất hạnh đã ập xuống khi em ra đời. Em thấy rõ sự kiện mất mát nhưng em không hiểu được nguyen do!!!!!!!!!!!!nhưng có ai hiểu được nguyên do ? có những cái xảy ra đâu cần nguyên do ! không biết bắt đầu từ đâu?cũng không thấy có kết thúc ?
Tội nghiệp bố muốn em được gần mẹ nhưng cũng làm sao dấu mẹ để đừng biết em không có tay? Rối mọi người bảo nhau tìm cách che đậy em , quấn chặt em như cái gìo luạ chỉ lòi ra khuôn mặt tí xíu ( nhưng đã có quá nhiều chuyện , đúng không?) chỉ có cách đó để em xuất hiện như một hài nhi bình thường, để em được nằm bên cạnh mẹ như một dứa con có đầy đủ tay chân. Em nhớ mẹ đã mở mắt , đã ôm em vuốt ve , đã hôn em , đã không một chút thắc mắc .....trong lúc bố ngồi đó nhìn mẹ và em xót xa . Nhưng em ngừng ý nghĩ ở đó , em không dại gì miên man ,em muốn hưởng thụ hơi ấm từ mẹ , và dòng sữa ngọt ngào chảy ra từ hai bầu vú của mẹ. Đó là sự thật huyền nhiệm , chảy từ mẹ vào em Mỗi ngày như thế , sau khi được nai nịt cẩn thận em đươc vào nằm bên cạnh mẹ . Em hạnh phúc và cảm thấy em có thể đã rất bình thương chăng?
Cho tới một ngày và ngày đó phải đến , mẹ thay tã cho em , em nằm yên chờ đợi , em không biết vay mượn ở đâu để có đôi tay như mọi người? không được thì hãy để em trốn đi để mẹ đừng thấy.
Điều duy nhất em sợ , muốn bỏ trốn chỉ vì em sợ mẹ đau lòng. Chỉ kịp nghĩ đến thế em nghe tiếng mẹ hét lên hãi hùng, mẹ gọi Thượng Đế và ngất xỉu. Em không khóc, đáng lẽ em phải khóc vì em chứng kiến bầu trời trên đầu mẹ xụp đổ. Nhưng em thấy điều quan trọng hơn phải làm đó là an ủi mẹ, cách tốt nhất lúc đó là nằm yên .Điều khó khăn nhất đã xong, em gọi " mẹ ơi " âm thầm tự hứa " con sẽ sống , sẽ nhặt lên và hàn gắn lại từng mảnh trời xụp đổ cho mẹ , mẹ ơi.
Ngày tháng trôi , em lớn dần chỉ có đôi chân , em lún cún đi cái đầu hơi đưa về phía trước dể lấy thế thăng bằng. Mọi người gọi em là Chim Cánh Cụt ....tên hay đấy nhưng em thêm vào hai chữ Biết Bay.
CHIM CÁNH CỤT BIẾT BAY.... giấc mộng lớn đó một ngày sẽ thêm vào BAY XA BAY CAO em đã lẫm chẫm từng bước và em tin sẽ có ngày đó .
Mọi người đã thương mến giúp đỡ em , cô giáo đã tạo đìều kiện để em có thể đến trường lớp học cùng các bạn bình thường, em có cái bàn đặc biệt thấp hơn của các bạn vì em viết... bằng chân . Mỗi lần lên bảng em dựa vào bàn cô giáo , đứng bằng chân trái, viết bằng chân phải. Chữ em không đến nỗi tệ lắm cho tới khi cô giáo khen em viết đẹp không thua gì những bạn viết bằng tay.
Em được chú X đóng cho cái xe đạp ba bánh đặc biêt, có cần lái cao tới cằm , khi đạp xe em tựa cằm trên cần lái đi phăng phăng , em còn chở cô em gái ngồi đằng sau, cứ như thế hàng ngày em đi học . Trong lớp khi cô hỏi bài thay vì dơ tay như các bạn em đặc biệt dơ chân . Em nghiêm chỉnh vì thế cô luôn cho em phátbiẻu ý kiến và giải thích tường tận những thắc mắc....Em dân quenvà quên đi em thiếu hai tay . Điều kỳ lạ xảy ra làm em hạnh phúc , rõ ràng Trời đã trả lại vô hình, hai tay thiếu đó của em đã nhập vào thành đôi chân thêm khéo léo. Em đã tự mình làm được tất cả moị việc bình thường trong nhà ngoài ngõ để giúp đỡ bố mẹ và những người xung quanh , em rửa chén , quét nhà , tự đánh răng ....tất cả đều làm bằng chân thuần thục . Em có thể nặn ra những con chim cánh cụt bằng đất xét đủ màu , những con chim đều không có cánh . Tại sao? Một ngày sẽ đến khi em đạt được giấc mơ của mình , giấc mơ về tri thức và kiến thức lúc đó những con chim sẽ có cánh sẽ BAY CAO và BAY XA..
Em tàn tật nhưng em không phế
Vẫn nụ cười sảng khoái em ơi
Đôi chân em thao tác mọi nơi
Như chống đỡ cả bầu vũ trụ
Em yêu đời dù cuộc đời lam lũ
Ôm ấp nhiều những ước mộng tương lai
Thử thách dù nặng trĩu đôi vai
Em chấp nhận với niềm tin trong sáng
Không gì "quá tầm tay", "ngoài giới hạn"...
Em tặng đời tấm gương sáng kiên trì!
Cầu mong sao trên những bước em đi
Sẽ luôn có những vòng tay nhân ái
Tống Hồ Diệu Hiền & Hương Hoe & TUL
No comments:
Post a Comment