Sunday, July 29, 2012

Monday, July 23, 2012

Tuesday, July 17, 2012

I BEG YOU PARDON.....

 HI Sorrell ,how are you ? I beg you pardon for this email that you might read or delete it  but I still have to do it  because I own you and myself  an apology to you.. Please accept as a good friend I 've had. It's unbelievable when we are no longer friend, that's feeling killing me . I'm responsible for what I said that was very rude and so wrong . I'm responsible for all the damages that've been done and I cry .  I didn't realize that until you've reacted and cut off. ( Don't forget English is my second language)  If I were you I do the same thing. I feel i'm not deserve in our friendship anymore. IT causes pain in my heart. That sometimes I fall in blind and stupid situation , no reason to explain or  excuse .
          You never say or do any thing to hurt me even the day I came to see you , I forgot my cell phone in the car you didn't mind come back to the parking  to get it back for me.You protected me from a small thing like  that , how I don't understand how kind you are? you never took advantage on me , you're adorable,  in my mind you're rising like an idol, you always say something brighten my day. How could I ?
          With your poetry , I feel a new world, a  strong human spirit , a tremendous passion , but a soft heart in love. 
I known it 's hard to forget even you forgive me . I always love you like a "just friend " I wish you all the best and God bless you.



Good Morning Thao!
I don't dislike you I was just saded by youe comment.  Thank you for your notice.  I believe you're a very talented poet. You're available to write things of beauty and love. I hope you're feeling and life continues to offer you the best.  Talk with you soon.
God bless.
Sorrell
HỒ SEN TỊNH TÂM-KIM THANH



HỒ SEN TỊNH
 TÂM
 
TUL mời các bạn xem hình hoa sen  , tác giả  của những tấm ảnh nghệ thuật  này là chị Kim Thanh , chị  là TV đànchị   TUL  không rõ niên khoá .  Xin click  vào hình hoa sen  nhỏ bé này ,các bạn sẽ  bước vào thế giới thanh tịnh tuyệt vời của những đóa sen trong hồ Tịnh Tâm ở Mỹ.

RÁNG CHIỀU- TUL

RÁNG CHIỀU
Thương nhớ Kiều Mai.
 7/15/2012


Kiều Mai leo lên mái nhà để cắt cây gì đó, trượt chân ngã vào tấm tôn bằng plastic lâu ngày nên dòn rồi rớt xuống nhà chấn thương sọ não và mất..




          Em chỉ mỉm cười hiền lành và bước đi châm rãi , trong cái áo gấm màu nâu có những bông hoa nhỏ li ti ....trong bữa tiệc họp mặt ồn ào đó cùng các bạn, có người từ Mỹ về có nhiều người còn ở lại SG.
          Em có nhớ ai không?
          Các bạn đều biết em , đều nhớ em là ai . Có những bạn chạy lại ôm em chào hỏi , có những ánh nhìn thương mến , một chút xót xa!!!! 
          Em đi vòng quanh, những hình ảnh lẫn lộn , những âm thanh gần xa . Bàn tiệc dài , trang hòang đầy đủ , màu đỏ khăn trải bàn , màu trăng khăn lau tay , rồi thức ăn và nước uống, những màu sắc trái cây bốn mùa lung linh trước mắt. Ánh đèn vàng ấm áp tỏa xuống , ôm ấp những khuôn mặt vẫn còn rất nhiều  mơ ước  và yêu thương.
           Những ngày mùa hạ hay đúng hơn những ngày mưa nắng SG, những cơn mưa đột ngột buổi chiều , nhẹ nhàng hay nặng hạt , những gío lốc thổi vần vũ bụi bậm trong không khí , cây lá xào xạc trên mái tôn . Sau những cơn mưa nắng lại le lói trên những hàng cây , những dãy nhà nhấp nhô trong khu xóm .
           Em hay tắm  trong ánh sáng của buổi chiều mát rượi sau cơn mưa .   Mặt trời nghiêng dần về hướng tây , đảo một vòng ánh sáng lấp lánh trên những vũng nước , trên những mặt phản chiếu ánh hồng, đó là  ráng chiều , vừa lai láng như suối vừa yếu ớt như sắp tắt . 
           Mọi người cuối ngày càng bận rộn ,  thu dọn sửa xoạn cơm nước vv... có ai nhìn thấy màu ráng chiều đang ướt đẫm trong mắt em ? có ai buồn vui mà để ý ? cái ánh sáng như hào quang vàng óng trên mái , le lói qua bóng cây như mời gọi .
          Em không thể ngừng lại , leo lên vùng hào quang đó . Em thấy rõ những sắc màu , một cái cầu vồng  hiện ra - đưa  đón cơn mưa- đưa đón em , như mở ra một thế giới , hãy  bước vào với xiêm áo lộng lẫy là ánh sáng chung quanh , có  ai ngờ  khúc  luân vũ sẽ  và  đang tới.
          Một bước trượt dài trên mái, , em thấy mình đang rơi từ vùng sáng đó , mái nhà thấp nhưng  vòng  rơi dường như xa lắm vào cõi nào chăng? 
          Vẫn là một câu hỏi cho một cuộc hành trình mới . Em  bước đi  vẫn chỉ mỉm cười .  
          Bạn ơi xin từ giã.....

TUL

Friday, July 13, 2012

Wednesday, July 11, 2012

Cô vừa nhận được quyết định cho phép thi Hoa hậu Thế giới từ Cục Nghệ thuật Biểu diễn vào chiều 10/7.
Cô vừa nhận được quyết định cho phép thi Hoa hậu Thế giới từ Cục Nghệ thuật Biểu diễn vào chiều 10/7.
Hoàng My sẽ lên đường tới Nội Mông, Trung Quốc vào ngày 18/7 tới. Cô chỉ còn một tuần để chuẩn bị.
Hoàng My sẽ lên đường tới Nội Mông, Trung Quốc vào ngày 18/7. Cô chỉ còn một tuần để chuẩn bị.
Cuộc thi năm nay có thêm phần thi phụ Miss Truyền thông. Đây sẽ là chiếc cầu nối tuyệt vời để tôi luôn giữ liên lạc với những người yêu sắc đẹp trong nước và giúp tôi đến gần hơn với bạn bè thế giới.
Miss World Website Presentation là phần thi phụ mới ở Miss World. Hoàng My hy vọng đây sẽ là chiếc cầu nối tuyệt vời để cô giữ liên lạc với những người yêu sắc đẹp trong nước và đến gần hơn với bạn bè thế giới.
Để chuẩn bị cho phần thi này, Hoàng My cùng ê kíp đã về Bến Tre để ghi lại những hình ảnh về thiên nhiên tươi đẹp cùng người con gái Việt Nam nền nã, dịu dàng.
Để chuẩn bị cho phần thi này, Hoàng My cùng êkíp đã về Bến Tre để ghi lại những hình ảnh về thiên nhiên tươi đẹp cùng người con gái Việt Nam nền nã, dịu dàng.
Trang phục truyền thống giúp người đẹp 24 tuổi trở nên tinh khôi.
Trang phục truyền thống giúp người đẹp 24 tuổi trở nên tinh khôi.

Tuesday, July 10, 2012

Nha Trang ngày về.-TUL




Hòn chồng


NHA TRANG NGÀY VỀ.
Truyện ngắn của TUL.


Truyên này được viết năm 1992.




Ngoài cửa sổ là một màu trắng của tuyết, những hàng cây , sân cỏ, con đường , những mái nhà như trong truyện thần tiên. Thung lũng trước nhà trắng xoá, tuyết xoay tròn vũ khúc trong không gian. Buổi sáng mùa đông dậy sớm ,café và bánh croissant, hương thơm ngày xưa thức dậy trong một bài thơ của bồ.
_ sao lâu lắm bồ mới tìm tôi vậy? 10 năm chưa?
_nói qúa ,8 năm thôi.
_ ừ, thì 8 năm cũng như 10 năm vậy.
_sao?
_khi nào không còn cảm thấy ..".ngõ vắng xôn xao".
_ bây giờ là hết thật rồi?
_ Ù.
_ mấy con rồi?
_một, con gái , tên Minh Thảo.
_ tên đó....
_ đáng lẽ là con ...của bồ, ngày xưa đã ghép như vậy.
_ sao là người đó mà không là người khác?
_ giống bồ.!
_ sạo, bồ tưởng nói thế là tôi thích?
_ không cần thiết.
Tuyết vẫn rơi , những cành cây đen đúa đã bọc trắng xoá một lớp sốp mềm, chiều nay có thể trời mưa và tất cả thành nước đá, tôi sẽ có những cây thủy tinh long lanh khi đêm về ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn trước cỏng.
_ bồ uống gì?
_ càfê.
_ còn nhớ D không? D có đứa con đặt tên Càfê, thằng bé dễ thương lắm , nó gọi tôi là má.
_ D! nhớ chứ, nhớ T nữa , bạn của bồ một thời cũng là bạn của tôi...hỏi thăm D và T.
_ D đi Mỹ rồi ,T đi Úc.
_ ngày xưa ... nhớ mình đi vượt biên?
_ ừ , thử rủ bồ đi mấy lần.
_ chỉ thử thôi sao? không thật?
_muốn thật lắm chứ , nhưng không được đành chiụ.
Tuyết đập vào cửa kính, bám trên đó như những vệt kem nghịch ngợm ngày xưa khi làm bánh birthday. Những vệt kem sốp lăn tăn, mái nhà ngoài kia là ổ bánh của người khổng lồ. Tôi đang có một ổ bánh như một sinh nhật ngày xưa.
_bao giờ bồ đi Mỹ?
_ đầu tháng sau.
_ Sài gòn có một thời tôi thù nó....vì có bồ ở đó.
_.......................
_ tôi sẽ thù hơn vì không còn ...bồ ở đó. Bao nhiêu lần có dịp vào SG , xong công việc tôi chỉ nằm trong phòng không đi đâu.
_.......................
_ bao nhiêu là kỷ niệm...những con đường , những quán càfê, không cần thiết gợi lại.
_ tôi muốn từ giã bồ....
_ ừ , hãy đi đi nếu bồ còn thích, tôi không đi nữa đã trả lại giấy xuất cảnh. Sau này , nếu có thể gửi Minh Thảo đi du học, ông bà ngoại và các cô chú nó ở bên đó nhưng vẫn muốn gửi cho bồ về tinh thần.
_ rất sẵn lòng.....mong rằng không có kịch tính trong cuộc gặp gỡ này mai sau!
(.cả hai cùng cười.)
.


Tuyết dày hơn, TV nói hôm nay bão tuyết , trường học đóng cửa, những đứa trẻ con bắt đầu ra nghịch tuyết, chúng tuột từ trên dốc cao , hai má đỏ hồng, qua hai lớp cửa kính không nghe được tiếng chúng la hét. Nha Trang tháng 9 biển xanh cát trắng,không khí ở Hòn Chồng trong suốt màu thủy tinh, nắng dìu dịu trên những đơt sóng hiền hoà, lúc đó chúng ta vừa ngoài 20 tuổi
.


_ cao quá làm sao leo lên hả bồ?
_ bồ leo lên kia , bám chặt vào rồi bước lên vai tôi..
_ ghê quá bồ ơi , coi chừng té!
_ không sao, rồi lên trước đi .....con mẹ này nặng gớm , ê đừng bước qua đầu tao nghe mày.
_cám ơn bồ lắm nghe, trên này đẹp quá, lên cao nhìn xuống cái mênh mông của trời và biển ..thật đẹp.
_kìa trước mặt là núi thiếu nữ nằm ngủ thấy không?
_ đâu ?..ờ ! ơ! mắt kìa , tóc kìa, ngực kìa vai kìa....trời ơi sao lạ quá vậy?
_ bả cứ nằm đó hoài ..nghe sóng.
_ kỳ diệu quá!
_ kỳ cục nữa....
_sao vậy?
_ bả nghe cả những gì mình nói ..
_ sí, chưa chắc bả đã muốn nghe, mình nói toàn những cái lăng nhăng không phải những cái mình muốn nói.
_ ừ , sao vậy?
_ ai biết tại sao?
cả hai im lặng.
_ coi kìa , lên cao nữa có ông tiên ngồi câu cá, có bàn tay còn lưu lại dấu, có cả chỗ lõm nơi mông đít ổng ngồi, có vệt dài của cần câu nằmvắt ngang núi...
_ thật không?
_ bồ thấy đó , đây này chỗ năm ngón tay, rồi bồ đứng vào chỗ đó đi , đẹp lắm đó
.

Tôi tin lắm thuở đất trời mù mờ khói sóng, đá mềm đang luân chuyển tạo hình, không khí và nước còn lẫn lộn chưa phân biệt, . gió và sóng còn đang tập vỗ về , giận hờn nhau trước một tấm gương trong suốt là nắng.
_ sao ông ấy lại chống tay vào đá?
_người ta nói ống giật cần câu mạnh quá nên té , tay chống vào còn hằn rõ năm ngón. Còn đây là dấu mông đít nè, còn đây là cần câu , vết thẳng tắp vắt qua tới bên kia.
_ ờ nhưng mà bồ này, giỏ đựng cá để đâu?
_ bồ này thật ....có khi ổng đeo trên vai...théc méc qúa....!
_ ừ nhỉ...
Tuyết vẫn rơi, gió rít trên những hàng cây, những mái nhà, những con chim không còn đậu trên dây điện, những con chim trốn tuyết. Bây giò mới bắt đầu mùa đông , trốn mãi sao? những con chim bé bỏng , những đôi chân yếu ớt những đôi cánh đủ mạnh và ấm, sẽ bay đi , ngày mai nắng sẽ lên , sẽ hết bão. Còn nhớ những ngày mưa , chim còn sà xuống tắm ở vũng nước nhỏ gần garage.
_ a ! chim biết tắm , bao lâu tôi vẫn tưởng chim không bao giờ tắm!!
_ bồ nói gì vậy?
_ chim bay trên trời có dơ đâu cần gì tắm , nó nghịch nước đó.
_ vừa tắm vừa nghịch nước, có sao đâu?
_ bồ nhớ không? lớp mình ngày xưa có đứa ở dơ đến nỗi bạn bè phải thắc mắc....
_ A , nó nói khi tắm nó lấy bao nylon cột chân lại cho khỏi ướt...
_ những mẩu chuyện đó thật thú vị bồ nhỉ!
_ nhiều cái thú vị lắm vậy mà bồ bỏ hết mà đi.
_bồ cũng lấy vợ vậy
_ Nhưng bồ đi lấy chồng trước... tôi thường dậy bé Thảo hát bài " đố ai tìm được lá diêu bông thì tôi sẽ lấy làm chồng , diêu bông hỡi diêu bông...
_ tôi có nghe bài đó....
_ này bồ sao khóc vậy? tôi xin lỗi ...diêu bông làm gì có trên đời 
_ !!!!!!
_ tôi cảm thấy ......trách nhiệm nếu bồ không hạnh phúc


_ đừng nhắc đến
_................
_ ổng đi Canada hay ổng mất cũng có nghĩa giống nhau .
_ đáng lẽ bồ phải có một đứa con:
_ ừ , đáng lẽ ....
Đáng lẽ, nếu nói đáng lẽ thì năm 1982 , nhưng nó tan đi như một giọt sương.
_ bồ nói gì? tôi không nghe?
_ đâu có gì ..
_ này bồ đừng khóc, tôi chịu không nổi đâu.
_ nhớ ngày xưa bồ nói...lêu lêu đứa nào khóc khi mình đi lạc ở núi Vũng Tàu, lại ban đêm nữa , tìm mãi mới thấy đường ra bãi sau . Bây gìờ muốn trêu ngược lại "lêu lêu đứa nào sợ mà không dám khóc.".
_ bồ này , bồ như vậy làm sao sống ở Mỹ?
_...............
_ bồ cứ quay về quá khứ, bồ nhìn tương lai bằng ...cái đít đâu có được.
( hai người bật cười)
Trời lạnh thế này đi học cực lắm, hôm nay có quyền ở nhà , uống càfê xong sẽ ra ngoài chơi tuyết với hai đứa cháu., trượt trên cái dốc đó sướng lắm. Nếu có bồ ở đây, mình cùng nghịch tuyết như ngày xưa nghịch cát trắng trên biển Nha Trang.
_ mùa hè mặt trời thiêu cát bỏng rát. 
Ngày xưa đơn sơ lắm , đâu biết bôi sunblock như bây giờ,;
_ thôi vào trong mát ngồi , da bồ đỏ như con tôm luộc.
_này bồ, biển nói gì khi bồ một mình?
_sound of silence....nói là ngu vừa thôi, đừng bao giờ đi tìm hy vọng nơi cái không có.
Nắng đổ lửa, trên cát thủy tinh nhấp nháy. Nhớ có lần hỏi:
_ có bao giờ bồ bị cóng vì cái bao la ...như đứng trước biển?
_ đôi khi!
Trong thư bồ viết qua....: tuyết với sự bao la ngay bên cạnh nhà , còn tôi muốn tìm cái bao la phải mò ra biển, và bây giờ còn muốn hỏi bồ " có bao giờ bồ bị bỏng vì cái bao la của tuyết?"
_ đôi khi.....


Hòn vợ
Bồ còn viết:" khi một mình , thoáng buồn vì những ngốc nghếch thời quá khứ , đã tạo nên những sai lầm, tiếc cho những gì đã mất dù nhớ nhung vẫn thật gần guĩ..".Tương lai còn ở trước mặt, bồ hãy "deposez les fardeaux entre tes mains" để còn ôm ấp được. Đừng đặt trên lưng gánh nặng đó, muốn bỏ xuống chỉ còn cách hất đi....và bước qua.
_ chúc bồ lên đường bình an....cũng rất mong ngày nào gặp lại, để còn xem cái qủy ám còn tồn đọng giữa chúng ta đến đâu? Mong rằng trên bước đường vạn dặm, vẫn còn vương vấn đôi chút , đừng để tất cả trở thành epsilon ..rôì triệt tiêu...
_ tạm biệt..
_ tạm biệt ..và không hôn từ giã.
_ taị sao?
_ sự đau đớn làm nhớ lâu hơn..
_ vậy thì ..bấu tay thật đau và từ giã.


ORIGINAL PHOTO WWW.TWIP.ORG 
VA 1992 
Tul 




TÌNH YÊU CỦA BÀ
THƠ CỦA TUL




Tình yêu của bà
ấm áp chiều đông với củ khoai nướng 
bếp than hồng đỏ rực


Tình yêu của bà 
róc rách suối nguồn mùa xuân
những ngày ấu thơ đẹp và xinh 
như những viên cuội đủ màu


Tình yêu của bà những khi thu về
thơm ngát mùi hương chanh 
nụ cười ,bên giếng nước trong 
cái bánh đa giòn hạt mè li ti
bùi và thơm như trong truyện cổtích


Tình yêu của bà êm mát những trưa hè 
dưới bóng cây quạt nồng con mèo ngái ngủ.
bà ơi..... 


VA
May 2011
để nhớ về bà yêu dấu.

Sunday, July 8, 2012

Cảm xúc về tranh Bùi Xuân Phái.

 Phố Phái Hà Nội.


Bức tự họa
Thiên tài hội họa Bùi Xuân Phái
  


hình ảnh quen thuộc của những ngôi chợ
không những ở phố cổ Hà Nội
mà ở khắp nơi trên đất nước VN




  sinh hoạt một ngày bình thường.  


Hồ Gươm.
  một ngày mùa hạ
Thế giới bình yên này đã từng có ,
người ta đã hủy hoại và đánh mất nó .
Đau xót thay có rất nhiều người chẳng hề quan tâm
.




Tôi lang thang trên web site của ông , trong phố cổ Hà Nội , tôi không muón ròi xa... Những nét vẽ thật giảndị  nhưng hoàn tất và chuyển động.






những mái nhà "xiêu vẹo "nhưng diễn tả sự chập chùng
nối tiếp
Phố cổ trong tranh ông đẹp giản dị đến nỗi người xem có thể sống trong phố, tưởng như mình đang bước trên những vỉa hè, tưởng như nguòi đàn bà đang ngồi tựa cửa  phảng phất hình ảnh của mẹ, cuả vợ hay của chinh mình trong đó.  Đẹp đến nỗi muốn ôm vào mình và thật đến nôĩ thấy mình trong đó. Hai cảm giác đều rất bình yên và hạnh phúc, mà tôi không tìm được ở đâu khác .  Xin cám ơn Ông




Mảnh trăng treo rực rỡ một đêm mùa hạ


\

Đêm Xanh như mộngdu
của  một tâm hồn đầy ắp tình yêu
 BXP
(còn tiếp).

THẾ GIỚI HỘI HOẠ BÙI XUÂN PHÁI- TUL THÁNG 10-2010 HÀ NỘI.

XIN CÁM ƠN TÀI NĂNG CỦA HOẠ SĨ BÙI XUÂN PHÁI (tiếp theo)
.


PHỐ PHÁI HÀ NỘI.
Thư gửi ông Bùi thanh Phương.
con trai của nghệ sĩ BXP.



.


TUL đến thăm phòng triển lãm tại gia của ông BTP
.
TUL đến thăm nhà BXP
nơi gia đình ông vẫn còn cư ngụ. ở HN

Đam mê biển
biển biến mình rực rỡ có hay?
Tôi xin phép được gửi tới ông thư này trước hết để tỏ lòng ngưỡng mộ thiên tài hội họa nghệ sĩ Bùi Xuân Phái. Tôi thực sự xúc động và hạnh phúc khi lần đầu tiên tìm đến tranh của Bùi Xuân Phái , tôi yêu từng nét vẽ giản dị nhưng hoàn tất và sống động , tôi yêu những mái nhà " siêu vẹo " nhưng lại diễn tả sự chập chùng nối tiếp chứ không phải đổ nát , tôi yêu ánh đèn vàng hắt ra từ khung cửa sổ trong một buổi tối. . chập choạng. Tôi yêu gam màu trắng của con phố ứơt đẫm chiều mưa , tôi yêu cái xe nhỏ đậu ơ hờ nhưng không hề bị quên lãng .....Tôi yêu hình ảnh người đàn bà bên khung cưả ....Tôi yêu hết thế giới của ông, tôi hạnh phúc vì nhờ ông thế giơí đó được khám phá và lưu giữ, tôi muốn sống trong thế giới đó , tôi muốn tạ ơn Ông - nghệ sĩ Bùi Xuân Phái
.


Phố mưa trắng




chiều lặng trong phố cổ.

Bây giờ và dường như thế giơí đó đã biến mất hoặc chỉ còn sót lại một hai góc phố ....nhưng tiếc rằng vẫn còn rất nhiều người chưa hề biết tới thế giới đó , chưa hề biết đến hội hoạ của BxP.


.


phố cổ Hà Nội


Chân dung một mệnh phụ HN
màu đỏ đầm ấm của sắc đẹp trên áo nàng
là huy hoàng của tình yêu xung quanh.

Tôi có đọc đoạn văn kể lại bức tranh Ông vẽ người con trở về còn mặc quần aó chiến binh , ông đã vẽ chân dung người lính con ông , hình ảnh như đang lên đường , thời gian sau con ông bị tai nạn ra đi , vợ ông thương khóc con đã gần như trach móc ông rằng " con nó đã về nhà sao ông lại vẽ nó ra đi? " . Khi nghe vợ nói như thế ông đã nhìn bà ngỡ ngàng , có thể ông đã rất đau đớn vì một tình cờ nghiệt ngã nhưng cũng có thể ông bàng hoàng nhận ra rằng chỉ với cái nhìn của một người bình thường như vợ ông....vẫn đủ sức đọc được nghệ thuật của ông là THẬT



Màu đỏ của
Chùa Trấn Quốc và người bán rong.!
TUL đứng bên Hô Tây chứng kiến màu đỏ rực rỡ của hòang hôn
khi mặt trời sà xuống hôn lên mặt hồ!.
TUL thấy mình cũng đỏ lên trong nắng chiều
.giống như bức tranh này! .
không thể nào quên cái tiếc nuối của nụ hôn tím.............

Thưa ông Bùi ThanhPhương , tôi hiện đang cư ngụ tại Mỹ tiểu, bang Virginia Trước năm 1975 tôi học trường Trưng vương ở SàiGòn , sau đó chúng tôi qua Mỹ đinh cư, Niên khoá của chúng tôi nay tất cả dã gần 60 tuổi , năm nay kỷ niêm 40 nămngày ra trường chúng tôi cùng nhau họp lại để làm một trang blog kỷ niêmvà tôi là người muốn viết một bài cảm ơn nghệ thuật hội hoạ của Buì Xuân Phái. Tôi tự hiểu mình chưa đủ trình độ để phê bình hay nhận dịnh về nghệ thuật của ông nhưng tôi có lòng say mê và tôi chỉ ước ao nói lên những cảm tưỏng của mình mà thôi
.

một cảnh thôn giã.
Vì qúa yêu tranh của ông và muốn cho mọi người hiểu và biết đến tình yêu này tôi xin phép ông được xử dụng một số hình ảnh về tranh của BXP mà tôi đã may mắn tìm đươc trên các baì báo và web site



chân dung tình yêu.

Tôi sẽ rất tri ân nếu đươc ông BTP cho phé.Điều cuối cùng tôi xin thưa với ông , tôi chưa từng biết Hà Nội, Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ trở về ..nhưng từ khi biết đến tranh của BXP tôi quyết định mình phải về HàNỘi để được tới thăm số 87 đường Thuốc Bắc HN và Cafe Gallery để được ngắm nhìn những bức tranh thực ngoài đời của nghệ sĩ Bùi Xuân Phái





Tại tư gia ông BTP ở Hà nội.
TUL và các bạn cùng con trai nghệ sĩ BXP là ông BÙI THANH PHƯƠNG
Chân thành cảm tạ ông chúc ông nhiều sức khoẻ và lúc nào củng yên bình như trong tranh vẽ của thế giới Bùi Xuan Phái

Thiếu nữ HN , phố cổ, mùi hoa sữa......
trong tranh BXP.
Hồ Hoàn Kiếm.




Xin tạm biệt Phố Phái Hà Nội và hẹn ngày trở lại.
TUL


.
NGUYỄN LIÊN HƯƠNG
THẾ GIỚI 3D 
chú thích của TUL.






Bạn có thấy thời aó trắng TV đang sống lại
những làn gíó vẫn còn thở trên .....tà aó
những ước mơ còn đang ấm trong tim
vậy mà chúng ta vội vã ra đi...



Bạn có nhận ra MẸ yêu dấu trong hình này không?
rồi bạn cũng đã là Mẹ của trẻ con
vòng đời đó thật mầu nhiệm
như
Ánh sáng đi vào những gam mầu ấm
đẹp như nước mắt của MẸ.

Thiếu nữ trên cánh đồng
buổi chiều vội vã......


Ai về?


Ai ngóng trông?

NGUYỄN LIÊN HƯƠNG
sự trong sáng và giản dị


Người bạn bé nhỏ từ những ngày xếp hàng uống sữa ở trường tiểu học Đakao với Lê Hà, Minh Quang, Xuân Chi, Lan Phương và TUL...rồi TV 7 năm ....có ai ngờ từ đó Liên Hương đã mở ra khung cửa của thế giới 3D. Trong hội họa của LH có âm thanh, có ánh sáng nhiều như thủy tinh , có khói nữa nhiều lắm làm thành dĩ vãng ...có góc cạnh của hiện tại và một mặt phẳng thật đẹp mời gọi tương lai , đó là cảm tưởng .