Saturday, September 29, 2012

Thursday, September 27, 2012

Cỏ lá mùa thu
Thơ NĐS





Lá vàng
một thưở xa xôi
cỏ thương cỏ nhớ
nằm yên ngóng chờ

lá vàng
một thủơ bay đi
cỏ đây có biết
tình ai mặn nồng

mùa thu
cỏ lá nằm gần
anh nhìn cỏ lá
ấm lòng yêu thương

mùa thu
mưa bụi sao buồn
anh nghe cỏ lá
chuyện trò thâu đêm

cỏ nhìn
chiếc lá trên cây
ước sao cho lá
về đây nằm kề

mùa thu
nghìn lá bay xa
lá kia gặp cỏ
trọn duyên tình cờ



NĐS
bạn của TUL



Tuesday, September 25, 2012

Khánh Ly và Trịnh Công Sơn là hai cái tên không thể tách rời trong lịch sử âm nhạc Việt Nam.

Thơ của TUL- Hẹn Hò Mùa Thu

Lá vàng ơi , đợi với .......
                      Tôi chẳng để quên gì.......( thơ của Hà)

                                                         
Tiếng em gọi  mùa Thu  .
Trong ta dòng lệ chảy
 Những chiếc lá  chuyển màu rơi rụng
 trước nhà, trong sân  , ở khắp thinh không  .
Thơ em đầy hân hoan .....nhưng sao?
Ta nghe nhiều  tuyệt vọng ., 
Có  em hẹn hò .!!!!
Có lời hứa  hãy mang đi ,hãy đúng giờ đừng thất hẹn.
Em đã sẵn sàng  , em chẳng  để quên gì ,.....
 Nghe em  nhẹ nhàng thủ thỉ ...... 
Đã hoàn tất cuộc đời , đã sinh sản , nuôi dưỡng, và hy vọng .
S chẳng thốt lên được lời nào 
nếu em  thất vọng điều gì hay một chút vấn vương !, 
Em!  người bạn ! ngày xưa ! tóc bím đã tập làm thơ 
Ta có em tuyệt vời và sầu bi như thế .
Nếu  cứ một mình ......thong th
ả nếu cứ một mình ra  đi
Thời gian ơi , xin đừng giục giã !
Đừng đòi lại những ngày thiết tha? 
Đừng  đếm mùa qua  tháng tận ?
Đường về đâu còn quá xa 
cũng không  còn trăm ngả, 
chỉ một con đường 
sao lòng ta vẫn trào dâng
lệ vẫn tuôn tơi tả.
Xin em 

TUL 
SEP2012

Monday, September 24, 2012

Friday, September 21, 2012

Thursday, September 20, 2012


Giếng làng xưa trong thời hiện đại

Những giếng làng được xây bằng gạch hoặc đá ong không chỉ là điểm cấp nước tập thể cho cả làng xã một thời mà còn là nét đặc trưng của nông thôn Việt Nam. Nhiều nơi ở Hà Nội, giếng làng vẫn được gìn giữ.

Giếng Ngọc trước đền thờ An Dương Vương ở xã Cổ Loa (huyện Đông Anh, Hà Nội), tương truyền là nơi Trọng Thủy đã trầm mình sau khi biết Mỵ Châu bị vua cha xử chém. Giếng Ngọc nằm giữa một cái ao, nước trong giếng có màu nâu đỏ đặc biệt.
Giếng thôn Vũ Ngoại (xã Liên Bật, Ứng Hòa, Hà Nội) hiện không còn dùng được nhưng trồng đầy sen. Bên cạnh giếng là khu chợ họp hàng ngày.
Ngay dưới cổng Tam quan ngoại đình Vẽ ở làng Đông Ngạc (huyện Từ Liêm, Hà Nội) có 2 giếng lớn nên được người dân gọi là mắt rồng.
Giếng chùa Thầy, xóm Sài Sơn (huyện Quốc Oai, Hà Nội) không còn được sử dụng nên đầy rêu, bèo.
Giếng mắt Rồng bên hồ Long Trì (Ao Rồng) nằm dưới núi Sài Sơn (làng Hoàng Xá, xã Phượng Cách, huyện Quốc Oai). Bên kia hồ cũng có một chiếc giếng, tượng trưng cho hai mắt rồng.
Xuất hiện cùng thời điểm với chùa Trăm Gian (huyện Chương Mỹ) là Giếng Chùa. Hiện nước vẫn trong sạch và được người dân dùng hàng ngày.
Giếng xóm Đình Mông Phụ (Đường Lâm, Hà Nội)
Giếng làng Chuông (huyện Thanh Oai).
Giếng làng Nghiêm Xuyên (Thường Tín, Hà Nội) vẫn là nơi trẻ em nô đùa bơi lội vào mùa hè.
Giếng Miếu tại xã Hồng Minh (huyện Phú Xuyên) hiện thành nơi trồng sen.
Bên hông chùa Láng (Hà Nội) còn có một giếng rộng lớn hình tròn theo kiểu giếng làng ngày xưa.
Giếng cổ trong quần thể di tích thành cổ Cổ Loa.
Lê Bích

Thưa các bạn,
Tôi xin chuyển lên Diễn Đàn một bài viết hay, đượm màu Phật pháp sâu sắc . Bài càng đọc càng thấy thấm thía. Mỗi lần đọc lại , lại thấy hình như mình hiểu thêm một chút...
Nhiều lời giảng còn vang bên tai tôi : Vạn vật tuỳ Duyên, đừng Chấp nữa ; Hữu duyên ấy là nhân quả; ...cô ấy đòi ngươi đền cô ấy một kiếp luân hồi!...
Bài này do anh BS Nguyễn Văn Bảo gửi cho tôi, bạn nào thấy không hạp hay đã đọc rồi xin delet
 
TIU NG QU BÊN CU NI HÀ

Cách đây rất lâu rồi tôi được một người bạn là người Hoa gửi cho tôi câu chuyện, khi đọc tôi như bị hớp hồn trong văn phong triết lý phật giáo cao siêu nhiều ý nghĩa, nhưng lại có gì đó rất gần gũi và dễ hiểu. Hôm nay lại vô tình thấy nó trên một trang web nên copy về chia sẻ cùng mọi người. Để hiểu hết về câu chuyện này thì tôi nghĩ chắc mình cũng chưa hiểu hết được, nên nếu có thể bạn nên dành khoảng 20 phút đọc và cùng suy ngẫm, có thể mỗi người sẽ ngộ ra một điều khác nhau...
---oOo---
Ai cũng nói hễ chết không còn vương vấn. Bao nhiêu chuyện đời vẫn kể đấy thôi. Không mất không hết. Không tử không sinh...
Tôi là một ngạ quỷ.
Tôi là một tiểu ngạ quỷ lắm chuyện ở dưới Âm ty, hầu hạ dưới quyền Ty chủ cõi Luân hồi.
Chúng tôi được coi là loài ti tiện nhất thấp bé nhất trong cõi đất trời, chỉ sống trong địa ngục tăm tối, đời đời kiếp kiếp.
Công việc của tôi là đi tuần bên cầu qua (sông Lú), một việc nhàn hạ, bởi ngoài những bóng hồn lẻ quỷ đói đôi khi đi qua, thì không có gì xảy ra, sẽ chẳng có gì xảy ra.
Tôi thường đờ đẫn ngồi bên cầu Nại Hà, đờ đẫn nhìn những hồn phách cô đơn, lẻ loi bay qua.
Ngày ngày, tháng tháng, năm năm, ngày nối ngày, năm lại năm.
Một ngày, Ty chủ cõi Luân hồi gọi tôi tới, nói tôi đã trung thành canh giữ, bởi tôi đã đi tuần cầu Nại Hà suốt 300 năm, chưa hề xảy ra sai sót. Bởi vậy nên cho tôi làm sứ giả đi câu hồn, cho tôi cơ hội lên chốn, nhân gian.
Cõi người thật sự rất tươi đẹp, thứ gì cũng có, so với chốn địa ngục tối đen u ám này thật như một giấc mộng. Nhưng chỉ tiếc mỗi lần tôi đi lên cõi nhân gian đều là nửa đêm, mà đều là đi lấy hồn phách con người.
Thời gian lâu dần, tôi biết loại người như tôi, à không, phải nói là loài quỷ như tôi, làm loài người sợ hãi đau khổ nhất, bởi hễ chúng tôi xuất hiện, có nghĩa là một cuộc đời người kết thúc.
Tôi chỉ có thể cười đau khổ, bởi con người tin vào số mệnh, nhưng lại sợ hãi số mệnh, rồi căm ghét lây sang cả chúng tôi.
Thời gian trôi thật nhanh, một trăm năm lại đã trôi qua. Ty chủ cõi Luân hồi nói với tôi, ngươi đã có 400 năm đạo hạnh rồi, chờ khi ngươi tu đủ 500 năm đạo hạnh, ngươi có thể lên cõi người để đầu thai, hoặc tiếp tục tu hành nơi địa ngục, rồi đi làm một thần tiên.
Khi đó tôi rất vui mừng, vui tới mức cười lên, có lẽ là lần đầu tiên tôi cười. Bạch Vô Thường đại ca lúc đó trêu tôi, nói tôi cười còn xấu hơn quỷ.
Tôi nghĩ: Tôi chính là quỷ đây, mà Bạch Vô Thường cười còn xấu hơn tôi, loài người mà nhìn thấy anh ta cười, hẳn quá nửa sợ chết giấc.
Trong một trăm năm cuối cùng này, tôi tiếp tục cố gắng làm trọn mọi việc Ty chủ giao cho. Nhưng sao tôi thấy 100 năm sao dài hơn cả 400 năm trước đây? Tôi rất hy vọng nó trôi nhanh, để một ngày, tôi sẽ được đầu thai...
Một ngày, tôi đi bên cầu Nại Hà, trong bóng tối mơ hồ tiếng khóc thút thít rất mảnh. Tôi bước tới xem, thì ra là một quỷ nữ đang khóc phía đó. Tôi hỏi vì sao cô đến đây, cô ta bảo, cô ta vô ý đã làm tắt mất ngọn đèn lồng soi sáng đường luân hồi chuyển kiếp rồi.
Những lúc vui vẻ, tôi cũng thường hay giúp đỡ người khác (quỷ khác), lúc đó tôi đang vui vẻ, nên tôi bảo, tôi có thể dẫn cô quay về phủ Luân Hồi. Quỷ nữ gạt nước mắt, cười với tôi, nói: “Cảm ơn anh!”.
Trong sát na đó, ngực tôi như bị cái gì đấm mạnh một cái, tim hỗn loạn...
Tôi chưa bao giờ thấy một hồn quỷ cười đẹp như thế, tôi chỉ cảm thấy sao chân tôi mềm nhũn ra...
Quay về phủ Luân Hồi, Ty chủ tra sổ ký lục của quỷ nữ, nói cô ta là vong chết oan, không được đầu thai chuyển kiếp, chỉ có thể vào giam trong Thành Chết Oan (Uổng Tử Thành) mà thôi.
Cô ta khóc than, tôi phút chốc cũng thấy thương xót, hỏi Ty chủ liệu có cách gì cho cô ta đi đầu thai không? Ty chủ nổi trận lôi đình, mắng nhiếc tôi thậm tệ, mắng đến mức toàn thân tôi run lẩy bẩy, cô ta cũng sợ hãi không dám khóc nữa.
Tôi cúi đầu nuốt giận dẫn quỷ nữ đến thành Uổng Tử, trên đường đi tôi không nói một lời.
Đến thành Uổng Tử, tôi để cô ta đi vào, cô ta gật đầu, đi vào trong. Tôi nhìn theo cô ta đi khuất, lúc đó, cô ngoái lại, lại nói một câu: “Cảm ơn anh”. Bóng quỷ nữ tan ra trước cổng thành, chỉ còn lại tôi thẫn thờ đứng đấy.
Ngày lại qua ngày, tôi thất kinh phát hiện ra tôi vẫn nhớ đến cô ta.
Nên đôi khi tôi chạy tới thành Uổng Tử, lén nhìn cô.
Tôi phát hiện cô ta thường vội vã chạy ra Lầu Nhớ Quê (Vọng Hương Đài) từ rất sớm, rồi ở đó đứng nhìn ra suốt một ngày, cuối cùng khóc lóc đi về. Tôi không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy cô ta khóc, tôi cũng rất muốn khóc...
Mùa xuân đã lặng lẽ tàn, những bông liễu tan tác đã biến thành đầy trời tuyết bay. Khi chim nhạn trở về, chân trời những đám mây chiều tà sáng lên màu tuyệt diệu, xa như đôi mắt như nước chảy tiêu tan, gần như đã in vào sâu trong trái tim.
Vô tình, có nỗi niềm cảm động mơ hồ dường như đang quấn quýt mãi trong lòng, chưa từng theo nhạn phương Nam bay về miền di cư. Tiết Thanh minh tảo mộ năm ấy, tôi đã tìm thấy mộ của cô ta.
Một doi hoàng thổ, trước có cốc rượu, đĩa trái cây ba màu (tam sắc quả phẩm), hai người đang than khóc, một người lớn, một đứa trẻ con.
Tôi thẫn thờ đứng nhìn hai người họ, một nỗi buồn và mất mát tôi chưa từng bao giờ cảm thấy đã đến quấn lấy tim tôi, tôi ở lại nơi đó rất lâu, đến tận nửa đêm.
Uống một chén rượu nhân gian, rượu mạnh đắng cay, lòng tôi có dư vị không biết nên gọi là gì.
Một lần, tôi vô tình hỏi Bạch Vô Thường đại ca, những người chết oan thì làm thế nào đầu thai được? Anh ta nói, cần có nhân quả. Tôi hỏi, nhân quả là gì?
Anh bảo, nhân quả thực ra chính là sự trả giá, nếu có người gieo nhân ắt có người nhận quả, như có người tặng cơ may đầu thai thì người chết oan có thể trở lại cõi người. Anh còn nói, cơ hội đầu thai thì có quỷ nào ngu lắm cũng không bao giờ nhường.
Ngày nối ngày trôi mãi mãi, Ty chủ cõi Luân hồi kêu tôi tới, bảo tôi biết năm trăm năm đã qua. Ngài hỏi tôi chọn gì. Tôi nói tôi rất muốn được đi đầu thai, Ty chủ hỏi tôi thích đầu thai đi xứ nào, tôi trả lời tôi mong được cô ấy đi đầu thai.
Ty chủ trợn mắt nhìn tôi - sứ giả câu hồn, Bạch Vô Thường đại ca còn kinh hãi hơn, lưỡi anh rơi xuống đất.
Ty chủ phán, nếu tôi từ bỏ 500 năm đạo hạnh, tôi sẽ lại trở thành một tiểu ngạ quỷ đi tuần quanh sông Nại Hà.
Tôi đáp: “Con xin vâng!” Nói xong, tôi lặng lẽ đi ra, lúc này lòng tôi yên tĩnh, dường như chưa có gì xảy ra...
Ngày cô ấy ra đi, tôi lén lút trông theo, cho đến lúc quỷ nữ uống bát canh Mãnh Bà lãng quên tất cả, rồi bước lên Đài hoá kiếp (Chuyển Luân Đài).
Xa quá, tôi không thể nhìn thấy cô ấy nữa, tôi không kìm được bước từ chỗ nấp ra, ngóng tới phương đó. Mãnh Bà giật mình ngạc nhiên nhìn tôi, bà thở dài, rồi lại tiếp tục nấu món canh lãng quên...
Tôi lại biến thành tiểu ngạ quỷ, tôi vẫn giữ nhiệm vụ đi tuần bên sông Nại Hà, tôi hàng ngày vẫn đi đến chân cầu Nại Hà, tôi đi ngóng.
Tôi tin tưởng, rồi một ngày nào đó, khi cái chết đến, cô ấy sẽ quay trở lại qua đây...
Một vết nước mắt lăn qua giấc mơ.
Ngày lại nối ngày lại một ngày qua.
Tôi ở bên chân cầu ngóng đợi ngày lại ngày.
Ngày trôi nhiều quá tôi không nhớ đã trôi bao ngày.
Ty chủ cõi Luân hồi kêu tôi tới, nói, tôi đã canh gác đủ 500 năm rồi, giờ tôi có thể tự quyết định con đường sau này.
Ty chủ vừa dứt lời, tôi đã bàng hoàng, lại đã 500 năm rồi ư, suốt 500 năm nay tôi luôn đợi ở chân cầu cõi Chết nơi âm ty này, nhưng vì sao tôi không thấy cô ấy quay về đây...
Ty chủ nhìn thấy tôi thần trí hoảng hốt mơ hồ, chỉ thở dài. Trong cơn mê man tôi lại bước chân ra đến bên chân cầu Nại Hà. Ở cây cầu cõi Chết này, tôi đã ngồi một nghìn năm nay.
Ở bên cây cầu này, tôi đã chờ đợi suốt 500 năm nay. Năm trăm năm một cuộc bể dâu, ngay cả đá cũng lên xanh rêu. Nhưng tôi thì không thấy cô ấy quay lại...
Sau này, Bạch Vô Thường nói cho tôi hay rằng, mỗi hồn lên trần gian đầu thai, có trời mới biết cô ấy đã đầu thai thành ai, là nam hay là nữ.
Phút chốc tôi thấy mình rất ngu ngốc, quá ngốc. Nhưng vì sao lại có sự xếp đặt đó. Và trong khoảnh khắc đó mắt tôi duềnh lên những lệ...
Trong sâu thẳm đêm tối, một con quỷ khóc than.
Giờ đây tôi không biết mình còn chờ đợi gì nữa, quá khứ đã trở thành quá khứ, y như vết nước mắt lăn trong giấc mơ đêm qua, sáng nay tỉnh dậy nào biết tìm nơi đâu.
Những nỗi niềm trong mộng, mơ màng như tiếng trống vỗ xa xôi, kinh hoảng như thế giới sụp đổ. Khi tỉnh mộng chợt chỉ còn sót lại những mảnh vỡ không thể nào ghép vừa nhau, như những chữ nghĩa viển vông, khó lòng nói được.
Nhưng những lời thì thầm còn lấp ló đâu trong trí óc thì như mảnh sáng chớp điện, xé toạc màn đêm vĩnh hằng trong tâm trí. Không biết mộng thấy gì, cũng không mong đuổi theo phù vân trong mơ. Tôi biết, nếu không đau lòng, sẽ không phải rơi nước mắt.
Lướt phím tơ khẽ ngâm, hát gì khúc bi ai, trong cõi hồng trần đã quá nhiều chuyện bi thương.
Buồn tay giở bút mực, khó viết nổi câu cười, những hoan lạc vui vầy thế gian nào ai biết?
Và tôi như bông hoa dại trong gió sương, tôi biết vì ai mà nở.
Lại như ngọn cỏ dại cô đơn giữa hoang vu, tôi biết xanh vì ai?
Tôi một lần nữa vứt bỏ cơ hội được đầu thai, tôi sợ phải gặp lại chốn vạn dặm bụi trần từng mê hoặc tôi... Tôi sợ phải nhìn thấy nụ cười duyên dáng làm tôi vĩnh viễn không thể nào quên...
Ty chủ thấy tôi thì than, loại quỷ còn giằng giữ nghiệp chướng cõi trần như tôi có tu cũng chẳng thể thành thần tiên.
Tôi lại ngồi bên chân cầu Nại Hà, tôi làm một tiểu ngạ quỷ, tôi chờ đợi một người có lẽ chưa từng bao giờ tồn tại.
Lại ngồi đầu cầu bên này, tôi nhìn những hồn ma quỷ đi qua cầu, mặt chúng dường như đều vẽ nên một câu chuyện, trong những đôi mắt trống rỗng của chúng, phảng phất kể lại một khoảnh khắc nào của dĩ vãng.
Nhìn chúng nhớn nhác, tôi thầm mừng vui bởi tôi còn tri giác, còn cảm nhận, tôi dần dần hiểu, cõi nhân gian đã mang cho tất cả mọi người vô số dấu hỏi, mà câu trả lời biết tìm nơi đâu? Địa ngục này ư?
Tôi nghĩ không phải, bởi trong tim tôi, cũng vẫn còn quá nhiều chất ngất những câu hỏi.
Tôi một lần nữa lại quay về với cuộc tồn tại không vui sướng, không hy vọng, không đau buồn, cuộc tồn tại của một hồn quỷ.
Buồn tay lướt dây đàn, vốn định hát bâng quơ trường ca, ai ngờ tiếng đàn não nề, đỗ quyên rỉ máu, người mong về cội. Thời thanh xuân nào biết đến sầu thương, phổ chi lời thơ mang buồn...
Nào ai hay giữa bạt ngàn thanh âm bỗng hai tim gặp gỡ, để một đời sầu nhớ! Dây đàn rung cùng tiếng trái tim, hận tay vụng khó đàn lên nỗi lòng, để cho nửa khúc vụng lời, cả điệu bi ai.
Chìm nổi ngàn kiếp, trong nỗi nhớ chỉ còn ngàn điều hụt hẫng. Ngoái lại ngày cũ, người với việc thiếu gì thị phi phải trái. Hy vọng biết bao mọi nỗi nhớ về hội tụ, ai ngờ lại thành chiếc thuyền vô hướng không người chèo lái băng giữa hoang vu.
Thời gian cứ ngày nối ngày trôi qua, tôi ngày nối ngày đi lại bên cầu, tuy rằng tôi đã không còn gì để mong mỏi, nhưng mỗi lần đi qua tôi lại không kìm lòng được ngóng sang, nhìn xem trên cầu liệu có xuất hiện hình bóng tôi nhớ nhung.
Cứ mỗi lần như thế, tôi đều tự mắng mình thậm ngốc, tự mắng thầm mình vài câu, nhưng, chỉ cần đi tới đấy, tôi lại làm cái việc ngu xuẩn ấy. Thậm chí tôi còn ngớ ngẩn đến mức đi ra thành Uổng Tử, nhìn xem liệu có vong nào đang khóc trên Vọng hương đài chăng.
Trong những ngày sau này, tôi bắt đầu có chút hối hận, hối hận vì sao lúc cô ấy ra đi tôi không bước lên nói với cô ấy một câu; hối hận vì sao khi cô ấy ra đi tôi không trốn đi để khỏi phải nhìn cô ấy lần cuối; hối hận vì sao khi cô ấy ra đi...
Thế gian hạnh phúc bởi còn ký ức, còn có thể ghi nhớ sắc màu thế giới; Thế gian bi ai bởi còn ký ức, còn có thể ghi nhớ bóng tối của thế giới.
Ma thuật của thời gian đã chồng màu sắc lên đen và trắng, xé toạc chúng ra, phủ bụi lên... còn lại đầy trời bay những mảnh giấy vụn, cho tôi đuổi theo với, cho tôi ghép lại... Để quên. Để không thể quên. Để quên mà không thể. Tất cả.
Trên những đoá hoa tươi nở trong mưa mùa xuân, giữa những cánh hoa rụng bay tan tác trong gió thu, hãy để những gì tươi đẹp sau cùng ngân lên khúc ca tình yêu lưu luyến không rời dưới tia nắng.
Hỡi những cánh hoa không chịu lìa xa, sao giống trái tim tôi nát tan vụn vỡ. Hỡi thiên nhiên, người làm những cơn gió xuân dịu dàng gọi thức linh hồn hoa, sao người nỡ để những cơn mưa thu bịt bùng giết chết đời hoa, vì sao trên thế gian này có khởi đầu tức là có kết thúc...
Ly biệt vẫn luôn vội vã thế, vẫy tay nhé, vầng mây bên trời xa vẫn cũ. Người qua vội vã, chỉ giây lát ngoái lại người mới chợt hiểu. Mà lúc đó đã là cuối cuộc vui, nhạc tàn người tan, vẫy tay chào nhau, nhìn nhau như sắp lìa xa nhau.
Có tiếng người đi trong gió thu, những nếp áo vấn quanh mềm mại, những tiếng dịu êm bên tai, như sợi diều gió, diều càng bay càng vời xa. Sợi dây đã đứt từ lâu, và cánh diều giờ biết lưu lạc phương nào.
Tôi không ngờ rằng tất cả đã kết thúc, tôi còn giữ chặt sợi dây, tôi chờ cánh diều quay lại, quay lại. Biệt ly vội vàng quá, vẫy tay chào nhau, còn ghi nhớ hơi thở em, còn nhớ đến tóc dài em, còn đôi khi tìm hình bóng em...
Khi mùa thu quay trở lại, tôi không biết phải tất cả đã như bông hoa bị mưa dập nát bị gió cuốn đi, tan tác, mai một, mất đi không dấu vết.
Khó lòng gặp nhau, sao dễ lìa nhau, mà hoa như tuyết dễ tàn...
Rất lâu về sau, rất lâu, rất lâu...
Hôm đó, tôi gặp được Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Địa Tạng Vương Bồ Tát là vị Phật tối cao của chốn địa ngục, cũng là người hiền hoà thiện lương nhất.
Huệ nhãn của Địa Tạng Vương Bồ Tát thoáng chốc nhìn thấu nỗi do dự mê hoảng đau đớn tích tụ nghìn năm trong lòng tôi. Bồ Tát kinh hãi bởi, một hồn quỷ như tôi sao lại có tâm sự. Bồ Tát thở dài: “Chúng sinh nơi bể khổ, quay đầu lại là bờ”.
Nhưng tôi đã không hiểu lời của Ngài.
Tôi mang tất cả những nỗi lòng dồn nén của tôi kể cho Bồ Tát nghe. Bồ Tát hỏi tôi: “Cái gì là Duyên?” Tôi không trả lời nổi.
Bồ Tát lại hỏi tôi: “Cái gì là Tình?” Tôi hoàn toàn không rõ.
Cuối cùng, Bồ Tát hỏi tôi: “Ngươi muốn gì?”.
Không ghìm giữ nổi bản thân, tôi khóc ròng đau đớn van xin Bồ Tát cho tôi được một lần làm người, xin Bồ Tát hãy cho tôi và cô ấy kết một đoạn trần duyên.
Bồ Tát đồng ý, đồng ý cho tôi đổi nghìn năm tu đạo hạnh lấy một cơ duyên được cùng cô ấy làm người trong một kiếp luân hồi.
Cuối cùng, Bồ Tát nói: “Vạn sự tuỳ Duyên, đừng Chấp nữa!”.
Hôm đó, tôi cuối cùng đã được chuyển thế làm người rồi. Nhà tôi là danh gia vọng tộc trong vùng, tôi vừa sinh ra đã là Thiếu gia. Thời gian trôi, tôi lớn lên, tôi phải lòng cô gái nhà hàng xóm.
Nhà cô ấy là nô bộc cho nhà tôi, từ nhỏ cô ấy đã hầu hạ trong nhà tôi, ngày nhỏ chúng tôi thường cùng chơi đùa với nhau, nhưng lớn lên chúng tôi dần lạnh nhạt với nhau.
Nhưng tôi nhận ra, tôi càng ngày càng thích cô ấy.
Và tôi nghĩ, cô ấy hẳn cũng phải thích tôi. Năm cô 18 tuổi, cha mẹ không ngăn cản được ý tôi, đành sang nhà cô ấy cầu thân, gia đình cô tất nhiên nhận lời ngay.
Hôm đó, tôi chạm mặt cô ấy ở cửa, tôi vui vẻ định nói với cô vài câu, ai ngờ được, tôi chỉ thấy trong mắt cô tràn ngập căm hờn. Trái tim tôi phút chốc ngưng đọng lại, tôi nôn nao quay về, mơ hồ dự cảm một điều gì đó sẽ xảy ra.
Quả nhiên, ngày tôi đón dâu về, cô ấy đã bỏ trốn cùng một người con trai trong làng.
Cha tôi nổi trận lôi đình, sai đám gia đinh đông đúc trong nhà đuổi theo, tôi hoang mang cũng chạy theo đám người. Không mấy lâu chúng tôi bắt được đôi trai gái, tôi kinh ngạc, mê hoảng, khiếp sợ, không biết nên nói gì, chỉ biết đứng đực ra nhìn cô.
Cô ấy cũng nhìn tôi, con ngươi trong đôi mắt trong như một vực xoáy đầy hận thù nuốt chửng tôi. Trong lúc bối rối hoang mang, trái tim tôi co thắt lại:
“Cô ấy hận thù tôi!”
Trước mắt tôi tối sầm...
Chờ lúc tôi tỉnh lại, gia đinh nói cho tôi biết cô ấy đã cùng chàng trai kia chạy trốn, cuối cùng cả hai nhảy xuống vực sâu tự sát...
Tôi vừa nghe thấy tin đó, cả thế giới dường như không còn tồn tại nữa, thời gian, không gian như hoá thành hư không... Người yêu dấu ngày xưa nay chỉ còn lại nét mặt xám tối.
Viên thuỷ tinh quá khứ đã vụn thành cát lỏng trong tay tôi, bị những ngọn gió thời gian và không gian thổi bay tung, bay mất dần, tan vào trong gió.
Gió ơi gió về đâu? Sao không mang tôi đi theo, nhưng gió đã lấy trái tim tôi đi xa, làm ơn đừng vứt bỏ tôi ở lại một mình, gào thét ở tận cùng thế giới, thét gào vô tận.
Đêm đen sẽ đến, sự sống sẽ tiêu tàn, vì sao tương tư nhau mà không thể quay lưng nhau, vì sao tương tư nhau mà không thể oà lên nhau? Chờ đến lúc tôi tỉnh dậy một lần nữa, tôi phát hiện mình đã ở bên cầu Nại Hà, Bạch Vô Thường đang đứng bên cạnh nhìn tôi.
Chờ khi tôi định thần, Bạch Vô Thường nói cho tôi biết, sau khi ngất đi không lâu, hồn tôi đã lìa khỏi xác...
Anh ta còn nói cho tôi biết, người con gái vì tình mà tự vẫn kia, chính là hồn quỷ nữ năm nào tôi đau khổ chờ đợi, giờ đã phải đi vào thành Uổng Tử rồi!
Đầu óc tôi mụ mị, tất cả mọi ký ức đều dội tới, tôi không biết phải làm gì... Bạch Vô Thường dắt tay tôi đến trước Địa Tạng Vương Bồ Tát, Bồ Tát mỉm cười im lặng.
Tôi không nén được hỏi ngài: “Vì sao cô ấy hận thù tôi?”.
Bồ Tát nói, đấy là nhân quả.
Tôi hỏi, nhân quả là gì.
Bồ Tát nói: “Hữu duyên chính là nhân quả."
Ngươi đã từng cho cô ấy một kiếp luân hồi, cô ấy cả đời hầu hạ ngươi, đó chính là nhân quả.
Ngươi cho cô ấy một kiếp luân hồi, là bởi vì cô ấy đã bị chết oan vì ngươi.
Cô ấy vì ngươi mà chết, cho nên cô ấy đòi ngươi đền cô ấy một kiếp luân hồi.
Con người thường bảo là có Tiền sinh Hậu thế (kiếp trước thế nào thì kiếp sau nhận báo ứng thế), nhưng thực ra làm gì có trước và sau, chỉ có kiếp này ở đây thôi! Có đến có đi, nhưng trước sau không có sinh không có tử”.
Tôi cảm thấy tất cả là một sai lầm lớn, vào một thời điểm đặc biệt, gặp một người đặc biệt, xảy ra một điều gì đặc biệt. Dường như có thể thấy sẵn một kết quả, nhưng thế sự đâu phải thế.
Tôi đã sai lầm. Tôi đã bỏ lỡ mất một ngàn năm của tôi. Tôi đã bỏ lỡ mất hai kiếp đầu thai đáng lẽ được hạnh phúc làm người của tôi.
Trong khoảnh khắc đó tôi ngộ được hai chữ luân hồi, con người còn phải luân hồi, là bởi con người có vô vàn sai lầm, vô vàn ân hận, vô vàn mất mát, nên phải đi tới kiếp sau để đền bù.
Nhưng nếu cứ luân hồi mãi mãi, con người làm sao nhớ được kiếp trước đã làm gì, trong một cõi nhân gian hẹp hòi, để chỉ đường cho kiếp sau đi hoá giải?
Luân hồi là lời kinh của Phật, để chúng sinh mê muội hiểu rằng ngoái đầu là bờ, nhưng những người còn Chấp thì sao hiểu ý nghĩa lời Phật, ngoảnh lại những việc mình đã làm họ lại hối tiếc.
Còn tôi, chí ít, tôi đã không hối tiếc.
Giờ đây, tôi đã hiểu lời Phật nhắc tôi, nhưng tôi vẫn không đáp lời Phật, tôi cũng không muốn đi ngẫm ngợi lời Bồ Tát.
Bởi tôi đã nếm trải được hạnh phúc, nếm trải được đau thương, đã từng hạnh phúc, đã từng đau thương. Đã có được một giấc mộng một nghìn năm, đã có nợ kiếp trước duyên kiếp này, đã có tất cả, tôi đã mãn nguyện rồi.
Tôi, cuối cùng, đã vứt bỏ mọi cơ hội tiếp tục luân hồi hay tu đạo hạnh, tôi tình nguyện vĩnh viễn quẩn quanh ở cái kiếp tiểu ngạ quỷ mà tôi đã ảo mộng suốt nghìn năm, vĩnh viễn làm một tiểu ngạ quỷ bên chân cầu Nại Hà.
Bởi tôi tin tưởng, lại sẽ có một ngày, tôi sẽ gặp lại cô ấy, một cô gái vĩnh viễn không đổi thay...
Trang Hạ dịch
 


Wednesday, September 19, 2012

Wednesday, September 12, 2012

Dế mèn phiên lưu ký August 2012.

DẾ MÈN PHIÊN LƯU KÝ
AUGUST 10-16-2012
TUL

          Dế Mèn cứ ngồi đó  than van chẳng có ai đi chơi, chẳng biết đi đâu . Bạn cùng trường ngày xưa thì hầu hết ở CA, ở miền Đông nước Mỹ chỉ có loe hoe vài mợ MQ , HH ở PA , MH ở Phila, ĐPT ở NJ và TUL tức Dế Mèn ở VA.
          Cứ đi làm về là ôm lấy cái laptop , thứ bảy chủ nhật dọn dẹp giặt giũ quần áo xong rồi cũng ôm lấy cái laptop, ngày nghỉ đi chợ nấu ăn xong cũng thế ôm laptop mà ngủ , ôm laptop khi ăn, riết rồi quen cho thế là đời sống...... high tech he he.
          Thỉnh thoảng MQ  từ PA ( mất khoảng gần 4 giờ lái xe)tới chơi  ,  hai đứa "diện vào" đi nghe nhạc đi ăn , ăn xong  lại thêm  "nặng tội"  vì mỡ cao , máu cao , đường cao....bụng bự.
          Cho đến một ngày không còn chịu nổi nữa , Dế mèn tự hỏi " trời đẹp thế kia , sao cứ sit around  ? được thêm  MQ lúc nào cũng gật gù cái đầu ra chiều thách thức :
          _Mày cứ hiện ra ở cửa nhà tao đi rồi muốn đi đâu tao chở đi , qua Canada coi thác Niagara hoặc New York shopping hoạc vườn hoa ở PA vv...nhiều chỗ đi chơi lắm chỉ tại mày không muốn thôi.
          _ Làm sao tao lái xe 3,4 tiếng đường trường như mày được?
          _ Sao không ? cứ đi sẽ tới , cứ ở nhà sẽ không tới đâu hết.
          _ Ngày xưa  đi đâu "nó " lo bi giờ tao một mình ,xảy nhà ra  từ A tới Z cũng chỉ có mình tao , mà  sợ nhất là đi lạc , cái xứ Mỹ mênh mông này , cái xa lộ 495 lúc nào cũng vun vút xe chạy ,  con đường 95 chạy dọc nam bắc lúc nào cũng nườm nượp xe tải nhất là đoạn qua Baltimore 
        - Tao cũng vậy , taocũng  vậy  chớ có  khác gì mày? mới đầu  hơi  lo sau dần quen chả có gì sợ cả. Đi lạc thì nhớ lâu, cứ đổ đầy bình xăng, trong túi cái credit card, là xong hết.  Tao chẳng biết sợ là gì? cái gì tới nó tới , đâu có thay đổi được  .
       _ nhưng lái một mình tao buồn lắm giá có đứa nào ngồi bên cạnh cũng đỡ...
       _ chứ tao mấy mình? 
       _ Được rồi , tao sẽ lên mày một ngày đẹp trời nào đó, rồi mình đi Canada
       _ muốn đi đâu tao chở đi , chỉ cần mày hiện ra ở cửa......
Những lời của bạn làm tăng tinh thần . Vào một ngày đẹp trời , Dế Mèn quyết định lên đường khám phá ,việc quan trọng là khuất phục chính "nỗi sợ" của mình. Được mợ HC thỉnh thoảng phone lên nói mỉa " mày chỉ đi bằng mồm..hi hi..." 
       _ mày cũng vậy,  xe đò mồm là chính,  bao lần hứa rồi cũng chẳng tới đâu  . Chỉ cần  bay lên đây  , tao sẽ đưa mày đi khắp nơi thăm HH , Hoàng hynos....Mày cứ ở nhà ôm cháu rồi than, chỉ vài năm nữa thôi gìa khú có muốn đi cũng chẳng còn xíu quách  ..
        Kỳ này thì Dế Mèn nhất quyết rồi , trước khi đi còn ghé Eden center mua các thứ bánh , gìo lụa mang theo ăn dọc đường , MQ muốn mua đậu hũ Thanh Sơn nhưng tiếc quá ngày đó họ đóng cửa.  Cửa hàng này có bao giờ đóng cửa đâu nhưng có lẽ vì Dế Mèn liều mạng ra đi nên nó mới tréo cẳng ngỗng như thế. Thôi cũng tự an ủi chắc  họ đi vacation , cũng phải để người ta enjoy chứ không lẽ cứ chiên đậu hũ quanh năm suốt tháng!
         Cầm tờ  direction in ra từ google kèm thêm những lời dặn dò của MQ , Dế Mèn lái xe vèo vèo trên xalộ 495 rồi 95 rồi 270 rồi 476 ...cho tới khi thấy cái bảng Allentown PA là tới .  thế nhưng vừa chui vào 495 north được khoảng 15 phút thì bão giông ở đâu kéo tới . Trời chưa bao giò mưa to như thế , mù mịt lại thêm xe chạy nhanh phun bụi nước mờ đặc phía trước, sau lưng , chung quanh chẳng biết hướng đâu mà mò ...đúng là Dế Mèn đi thì bão lớn . Cũng may khoảng 45 phút sau thì dứt  nhưng cũng  rả rích thêm vài hiệp rồi mới tạnh hẳn.
         Đang chạy trên 495 North  yên chí đúng đường bỗng dưng lại thấy cái sign 495 East , thôi chết rồi không lẽ mình get lost thế là vội lấy exit ra khỏi 495 ghé vào trạm xăng hỏi thăm thì nghe rõ ràng như sau ...Beltway hình tròn nên N hay E ....the same. Oh my God sao mình ngu chi rứa.? rứa?
         Thế là chui trở lại beltway , từ nãy giờ đi vòng vòng vẫn chưa tới đâu , cỡ này không biết bao giờ mới tới ? đường thì còn xa thôi ráng vậy , mợ MQ thỉnh thoảng gọi " mày tới đâu rồi?"Dế mèn  bắt đầu cảm thấy sao mình dở thiệt chứ không chơi đâu! máu giang hồ bỗng aò aò nổi lên quyết đi tới , phóng vèo vèo , uốn éo trên xalộ bỗng giật mình khi nhìn thấy tốc độ gân 90 miles , may mà không bị police dí  Không dừng ở rest area ( tức là không pipi  trong suốt cuộc hành trình ) chỉ ăn một ổ bánh mì giò và uống chút nước cầm hơi. Thật là ...can đảm có thừa.
         Và cuối cùng sau 5 giờ lái xe , em đã tới trước căn nhà gỗ đỏ thơ mộng , romantic cứ như trong  cổ tích , giấc mơ đã thành ,   MQ chạy ra hớn hở : 
         _ hurrah ! hurrah! Dế Mèn  đã tới ,hurrah!
HURRAH ! HURRAH !
Trước cửa nhà MQ
Swimming pool 
Bể bơi xanh biếc , hai em thay aó tắm nhảy xuống hồ, không ngờ MQ bơi giỏi quá còn TUL thì biểu diễn bơi ...chó nhưng vẫn khôngdám lại vùng nước xâu . Back yard với 50 cây thông cao vút trồng san sát bên nhau tạo thành một bức tường thiên nhiên thật đẹp và kín đáo . Hiếm nhà nào có khoảng không gian riêng tư , trầm lắng và  ..gợi cảm như thế.
Bể bơi xanh thắm 
cho Dế Mèn...... rửa chân
   
                             
 RAU MUỐNG NHÀ NÀNG

Chỉ bằng đó thôi ...không dám ăn đâu !
HOA Trái trong vườn 
khổ qua 
Asian pear
Hoa trái trong vườn
ăn không kịp
lá khổ qua non ăn rất ngon 
Mộng dưới hoa
hoạ dưới mông
bên  bờ ao 

Dế mèn phiên lưu ký August 10 to 16 năm 2012 ( phần hai )

Xincác bạn click vào hình để xem MQ bơi 

TRI ÂN TÌNH BẠN


          Vườn sau nhà nổi bật màu xanh thắm của nước hồ trong vắt, tung tăng trong làn nước mát rượi của  chiều mùa hè tháng 8 , ngước nhìn lên trời cũng rất xanh ôm ấp trên cao , bỗng  thấy lòng mình trở về vô cùng tha thiết ,  những kỷ niệm  bé bỏng   ở trường tiểu học Đakao rồi những năm  TV ngây thơ đầy kỷ niệm . Hình ảnh đôi bạn bé nhỏ vẫn còn nguyên vẹn lung linh trong màu xanh cùng với nước hồ . Thương quá dẫu đã xa lắm  rồi nếu kể về năm thángcủa một đời người , thoáng đó đã  mấy chục năm , nhưng lòng ta không cảm thấy mất mát , nhưng tim ta vẫn đầy ắp yêu thương , tri ân tình bạn.  Ta bỗng thấy  tạ ơn Trời Đất đã nuôi dưỡng những ngày  của đời mình và bạn để rồi  hôm nay hạnh phúc nguyên vẹn đó soi bóng như một nụ cười bất diệt. Xin tặng những thăng hoa tình bạn cho tất cả mỗi chúng ta.

bơi là bơi thế
bơi là bơi nhanh
bơi trong nước tung tăng
là la lála ...
.Bữa cơm đầu tiên
Trong bếp làm cơm đãi bạn
Người bạn nhỏ cắp cái rổ đi một vòng quanh vườn , tay cầm cái kéo cắt rau thơm , rau sàlách vv
          _ mày ăn được riếp cá không ?
          _ tao thích lắm
          _ mày thích ăn thịt bò xào xả cuốn bánh tráng không? 
          _ được ăn với mày là vui rồi , cái gì cũng thích hết.
          _ ngày về tao nấu bún ốc cho mày ăn, còn bánh xèo nữa chứ!
          _ thôi đừng bày ra lắm tao không muốn mày mệt . Có gì ăn nấy cái tủ lạnh của mày  hết chỗ rồi.,lo mà ăn cho hết ...


bánh xèo MQ

NEWTON trầm lặng.Newton ra mẹ cho ăn snack . 
Newton đứng lên lạy đi con .
Newton không vào đó phá quá . Mẹ nói không nghe chưa?
cvô cùng yên ứ như thế đối thoại với Newton là một con thỏ  đen trắng, nặng khoảng 4lbs,  Newton lặng, nó không có môt tiếng kêu . Bất cứ con gì chó , mèo, gà , ngay cả con chuột nhắt cũng có tiếng kêu riêng của nó, nhưng  Newton thì không , âm thầm hay lăng xăng đây đó cũng không phát ra một "tiếng nói nào"nhưng nó hiểu và làm theo lời dạy bảo . Nó chỉ vô cùng yên lặng ,vô cùng tội nghiệp nếu mình tưởng tượng nó muốn nói gì? nó lớn như con mèo , nó phá như con chó con nhưng  âm thầm như một con kiến tí teo , chẳng hề nghe tiếng. 
Khi muốn xin ăn , nó sẽ đứng dưới chân mình ,lặng lẽ chắp tay  cho tới khi mình nhận ra nó muốn gì chia xẻ một miếng cà rốt , một miếng táo hay một ngọn lách . Newton s không ăn miếng táo nếu miếng táo đó đã nằm cạnh mấy miếng ớt xanh đỏ , mặc dù không cay nhưng cái mùi ớt dù chỉ dính chút xíu cũng bị loại bỏ.

Newton đang được Mẹ cho một miếng táo xanh.
ĐÊM NGỦ MUỘN

Có bao nhiêu điều để nói cho bạn nghe? có gần hết của một đời người? những năm tháng đã qua những ngày còn lại xắp tới . Cứ thế chuyện trên trời dưới đất , chuyện tình cảm đã qua , hạnh phúc đã đổ vỡ , hiện tại cái gì đáng qúy nhất? sức khoẻ , con cái và sự thành đạt của chúng, còn tất cả chỉ là "hư không". Hai  ''triết gia'' đã kết luận như thế trước khi chìm vào giấc ngủ . Nếu thế bạn là người hạnh phúc nhất , Dề Mèn xin chúc mừng bạn.




hai em phải  ráng chui vào ống kính  rồi tự chụp
Newton đâu biết chụp ảnh  đâu.


SLIDESHOW DẾ MÈN PHIÊN LƯU KÝ. MQ và TUL






NIAGARA FALLS

          Đúng như lời hứa " mày chỉ cần hiện ra ở cửa nhà tao ...là muốn đi đâu tao chở đi!", sáng hôm sau hai em lên đường trực chỉ  
 thác Niagara Falls. Thác nằm giữa  hai nước Mỹ và Canada nên bắt buộc phải xem cả hai phía cho đáng đồng tiền bát gạo.
          Tài xế và con sen
           Đường trường khoảng ...7 giờ lái xe, hai em rời nhà lúc hơn 10 giờ sáng , đổ đầy bình xăng, .ra nhà bank rút tí tiền còm bỏ vào quỹ xài chung , bánh trái , ômai ( của mợ  Hảo Chi cho ) đầy môt túi xách bự để ngay dưới chân DếMèn ,  thêm hai ly cafe colada rồi trực chỉ lên đường. 
           MQ làm tài xế , Dế Mèn ngồi bên cạnh :
          _ Bao giờ mệt thì đổi qua tao lái.
          _ Không sao mày cứ ngồi bên cạnh xem bản đồ  , tìm đường cho tao là được rồi .
Dế Mèn hãi hùng " nghe như sấm chớp bên tai , nhưng cũng làm bộ cầm cái bản đồ lên , có thấy gì đâu  chữ thì nhỏ xíu , đường trăm hướng ngoằn nghoèo ...đông tây nam bắc loạn xà ngầu như bát quái .  Lấy đôi kính lão ra xỏ lên mũi cho rõ rồi  xoay dọc ngang giống người mù chữ cũng chả kết quả gì , Dế Mèn rên rỉ :
          _Mày ơi tao chẳng biết coi ...ở đâu ? lung tung thế này ...
          _ Đây nhé mình sẽ lên hướng up state Newyork , tới Bufallo rồi quẹo ngang đây sẽ tới thác ,mình sẽ ngủ một đêm ở đây sáng hôm sau qua Canada , sang bờ bên kia  xem both sides.
 Thoát được màn coi bản đồ , mừng húm , Dế Mèn bắt đầu tìm cái gí ăn :
          _ mày là tài xế tao làcon sen , ăn cái gì bảo tao hầu nghe em.!!!!!

NIAGARA - NEW YORK STATE PARK
 XỨ SỞ CỦA NGƯỜI ẤN ĐỘ.

Người Ấn Độ chiếm đa số ở đây , đi đâu cũng gặp . hầu như tất cả những quán ăn ,  khách sạn , nhà nghỉ đều  do người Ấn Độ cai quản , waiter,  wartress cũng người Ấn Độ , du khách cũng vậy . Người Án Độ khắp nơi , bán hot dog , kem lề đường cũng Án Độ, đến nỗi turn on máy hình lên chưa kịp ngắm đã thấy ngay  một anh Án Độ xớn xác lot vào ống kính . Hai em vừa mua kem ra bãi cỏ ngồi ăn chưa kịp cắn một miếng đã có hai gia đình Án Độ xà tới trải khăn và mở cà ri ră ăn. 
Ấn Độ ....every where
ĐÊM NGẮM THÁC TRONG MƯA
      Sau khi đã có phòng khách sạn,  vừa bê hành lý vào trời đổ mưa xối xả . Hỏi người waiter Ấn Độ  "mưa thế này show có going on không? Still go on . Show  bắt đầu lúc 9 giờ tới nửa đêm , show này gọi là Light up the night với đèn chiếu từ Canada đủ màu rọi vào dòng thác chảy .Hai em  háo hức đợi tạnh mưa xong lên đường ra thác , gần tới nơi trời LẠI lất phất mưa ,  Mq  với cái dù trong tay ,bị gío mạnh bốc lên , Dế Mèn nghe em oái  một tiếng, vội níu bạn lại , chút xíu nữa thì gío cuốn em lên trời rồi. Khi mò ra tới thác thì mưa , tối mờ mịt , chỉ thấy mưa và bụi nước từ thác bắn vào mặt còn đèn đóm từ Canada chiếu sang chẳng thấm thía gì  ,liu riu như đom đóm.
          Trở về khách sạn , đường lối lạ hoắc kiếm mãi không ra  , may nhờ có cặp vợ chổng người Mỹ cũng đi coi thác họ đề nghị dẫn hai em ra main street .từ đó sẽ nhận ra lối về dễ dàng.

NIAGARA FALLS BÊN BỜ MỸ

cũng thừa một anh Ấn Độ trong  hình này.

Không gì mềm hơn nước 
Không gì mạnh hơn nước 
Nước mênh mông  , ào ạt , thác lũ .Không còn gì trên đời , chỉ thấy TRời và Nước cuồncuộn.


he he...có ngay một cặp Án Đô lọt vào đây.

MAID OF THE MIST BOAT TOUR

Đây là một tour ngắm toàn cảnh thác Niagara falls cả hai bờ Mỹ và Canada, du khách được phát aó mưa vì bụi nước từ thác tứ tung như mưa . Tour đưa mình tiếp cận dòng chảy, nghe tiếng gầm của thác ...và thích thú tắm bụi nước  , đang khô không muốn lại thích ướt là thế.


Dế mèn phiên lưu ký August 10 to 16 năm 2012( tiếp theo và hết)



NIAGARA FALLS bên bờ CANADA
Xin mời click vào video clip xem thác đổ.

Cũng cùng một thác nhưng ở bên bờ Canada,  Dế mèn cảm thấy như tiếp cận gần hơn , Dòng chảy trên cao dọc theo side walk , chỉ chênh vênh độ cao xuôi xuống cho tới khi thành thác .  Dọc theo có bờ đá và song sắt bao bọc . Du khách có thể tựa trên chấn song để ngắm thác nhưng không được leo trèo ra ngoài, có vài người leo  lên kè đá chụp vội tấm hình rồi nhảy xuống ngay. Người Ấn Độ ở đây còn nhiều hơn ở state park NY nữa.  Chắc người Ấn thích phong cảnh thác đổ nên tụ hội về đây chăng?


Nhìn xuống dòng thác cuồn cuộn Dế mèn cm thấy mình như trôi theo  , cảm giác chuyển động dưới chân như thật , thoáng nhanh  gợi một chút choáng váng..Trong lich sử đã có những ngươì trong đó có một phụ nữ , họ chui vào những cái thùng gỗ tròn gọi là barrel rồi lăn từ thác xuống dòng sông Niagara dưới  kia  , họ thành công và được gọi là Dare Devil . Mùa đông thác đóng băng, đã có những người vượt biên giới đi qua thác bình yên . Aỏ thuật gia David Copperfield đã từng vượt thác trên một sợi  dây  cáp ngang . DếMèn không thể hiểu nổi thần kinh của họ làm bằng  sợi gì???? 




CẦU VỒNG
Những ngày nắng , Niagara falls luôn xuất hiện hình ảnh của chiếc cầu vồng ngũ sắc , nằm vắt vẻo từ trời thả vòng qua thác.  tùy theo giờ , buổi trưa cầu vồng đi từ thấp lên cao rực rỡ trong nắng


Cầu vồng xuất hiện đều đặn và nổi tiếng trên thế giới , vì thế cây cầu nối giữa Mỹ và Canada có tên là The Rainbow Bridge.
DOWNTOWN VÀ PHỐ TÀU TORONTO
Downtown và phố Tàu Toronto nhìn tương tự như ở New York, nhưng không dồ sộ bằng, ,  cảm tưởng như Mỹ và Canada chỉ là một . Phố Tàu nổi tiếng với những quán ăn Tàu , hai em Dế Mèn đói quá, chui vào một quán ăn Tàu  vì thấy đông nghẹt , đoán là ngon mà ngon thiệt lại nhằm ngày lobster on sale,  hai em gọi ngay  một tô mì vịt tiềm và một điã lobster sào gừng hành , 2 con lobster to tướng thật ngon.  Phố Tàu còn nổi tiếng với những quầy trái cây như ở VN,  bán dọc theo phố , nhưng so giá cũng không rẻ hơn ở Mỹ , có móncòn đắt hơn như sầu riêng $5.99 /lb.  Một số hàng trái cây do người VN đứng bán , và có lẽ họ "xuất thân từ Hà Nội" sao đó,  nên chửi rủa rất lành nghề, họ vô cùng thô lỗ  với khách hàng, chửi xong lại  tỉnh bơ , điều hiếm khi thấy ở Mỹ. Dế Mèn cũng "bị chửi " vì xớn xàc ăn thử một trái nhãn. Dế Mèn bèn mang nguyên caí vỏ và hột nhãn đi complain thì được trả lời là có một số người lợi dụng ăn thử để ăn đã đời nên làm người bán phát điên là vậy. Ôi cái gì cũng có cái lý do của nó.!!!!!!!!!!!!
Bị chửi là vậy mà hai em vẫn mua nhãn , soài , măng cầu ....ăn cả ngày không hết , lại thêm mối lo vì  Mỹ không cho đem trái cây qua biên giới  nên trước khi về hai em phải tìm một chỗ ngồi ăn cho hết , hoặc dục đi . Ai ngờ khi qua biên giớicó ai hỏi gì về trái cây đâu biết thế diếm vài trái măng cầu na vì ở Mỹ không có hoặc rất hiếm. Nhưng đời là thế khi mình không dấu diếm  thì chẳng ai hỏi , còn khi đã ám muội là bi xét ngay đấy cưng ơi.


Phố Tàu
Downtown Toronto
 Sư Phụ và GPS
          Ngày vui qua mau  ,  hai em rời Canada trở về Mỹ lúc 7 giờ tối. .   Các bạn chắc sẽ có người thắc mắc từ đầu sao hai em không xài GPS nhỉ? GPS  thật ra rất crazy , trường hợp nếu mình chiụ khó up grade nó thì có lẽ ok ( điều này Dế Mèn không sure) mà tiền up grade bằng tiền mua cái GPS mới!!!!!!Không biết sao  GPS luôn có khuynh hướng dắt vào đường làng và đi vòng.  Lúc về  hai em set up  đường về Mỹ, dùng GPS cho chắc ăn ai ngờ cuối cùng hai em thấy mình lọt vào một con đường làng  tệ hơn nữa là  đường rừng tối om , không một mái nhà , không một ánh đèn , thỉnh thoảng có một vài cái big truck phóng vút qua và hai em không biết mình đang ở đâu?Dế Mèn hơi lo nhưng em tài xế vô cùng bình tĩnh. Đi mãi cũng thấy một bóng đèn lấp ló từ xa , hai em phóng lại đó là một trạm xăng nhỏ với convenient store . Chạy vào hỏi đường ra  free way  90 . Khi tìm ra được lối để get on xa lộ , DếMèn mừng quá quay sang em tài xế chúc mừng :
            _ Sư Phụ.!!!!!!!!!!!!!
Trong khi cái GPS  vẫn  nhai nhải" we're calculating ,  U turn and keep right" , Dế Mèn liếc qua phía right thì hỡi ơi ...đó là mộtcon đường nhỏ không tên tối om và không biết nó sẽ đưa tới đâu? Đúng là GPS , vừa lúc đó cai GPS rớt xuống  , hai em cũng chả buồn để ý nhưng vẫn nghe nó dụ khị we're calculating, keep right ...Thôi đi Má  .

Hai em về tới nhà lúc 3 giờ rưỡi sáng . Muộn còn hơn ....ngủ dọc đường !!!!